[Long fic] Gửi gió cho yêu thương ngàn bay (Chap 1 – P1)

Min Young mỉm cười, ngày mới lại đến. Bấy lâu nay, cô mới cảm nhận được chút mới mẻ của thời gian cùng tuổi trẻ.

Từ lâu lắm rồi, Min Young chỉ cảm thấy thời gian vẫn bình thản trôi qua, nhưng trong trái tim của cô thời gian vẫn dừng lại tại thời khắc bốn giờ chiều ngày hôm ấy, nơi cô đã gặp được người mà lần đầu tiên đã cho cô hiểu được thế nào là yêu thương.

Mối tình đầu nhẹ nhàng bước vào trái tim của cô, không phải là cơn gió thoảng, không phải là cơn cuồng phong bão táp, nhưng giống như là hơi thở, luôn ẩn chứa trong cô, ấm áp và bình yên.

Sóng biển vỗ rì rầm, tiếng chim hải âu vang lên từng hồi, hòa vào cơn gió lồng lộng vị mặn nồng của biển khơi. Tiếng lóc cóc của đinh ốc bu lông cũng không đủ át đi âm thanh rộn rã của thiên nhiên. Gương mặt lấm lem của một cô bé đang loay hoay cùng bao nhiêu chiếc xe trong cái gara này khiến mọi người không khỏi ngạc nhiên. Ở cái xứ biển này, nếu không phải quá quen với hình ảnh nhỏ bé của một thiếu nữ vùi vào những cỗ máy xe lớn nhỏ, thì hẳn mọi người đều kinh ngạc và thốt lên rằng, cô gái ấy có thể làm cả những công việc nặng nhọc này ư? 

Nhưng Min Young sẽ không trả lời, vì đó là công việc mà cô đã tự tìm kiếm để mưu cầu cuộc sống tương lai. Và công việc này cũng giúp cô phụ giúp gia đình, giúp ba cô bớt đi gánh nặng mưu toan cuộc sống. Nếu ai đó hỏi, Min Young sẽ nhẹ mỉm cười và lại im lặng trở lại công việc của mình. Trong cái vùng đảo nhỏ bé này, Min Young đều được biết đến như là một hình ảnh cổ quái chỉ vì cô ít tiếp xúc với mọi người xung quanh, cũng rất ít khi trò chuyện với hàng xóm, người bạn thân duy nhất của cô chính là chú chó giống lai to lớn, tên là Binto. Và thế là biệt danh “tảng băng” cũng từ đó mà hình thành. Min Young cũng không quan tâm mọi người nghĩ gì về mình. Cái cô mong muốn là sớm có được nhiều tiền để giúp chị gái Jung Eun của mình thực hiện được ước mơ. Vì vậy công việc có nặng nhọc đến đâu cô cũng không màng.
Bởi vì cô là Kim Min Young….

Nắng…

Gió…

Cát…

Biển cả…

 

Tất cả hòa cùng một màu xanh, phản phất buổi chiều thu ảm đạm, làn gió nhẹ lướt đi, cũng không tránh được khí lạnh se sắt. Một điểm chấm mờ ảo nơi cuối dải cát trải dài, mềm mại như, phất phơ trong cơn gió, làm dịu lại bầu không khí thanh đạm và xa xăm.

Chiếc cọ vươn lên, dừng lại ở một mảng hình màu xanh thẳm, nơi giao nhau giữa trời và biển, biển sóng cồn cào, như muốn nuốt chửng bãi cát ấy, nhưng chiếc cọ vẫn không hề nao núng. Từng nét từng nét, đậm mờ trên trang giấy, đẹp và sáng ngời như cảnh sắc, hòa một màu giữa trời và biển khơi. Thấm đẫm nơi đầu cọ, một nỗi niềm dâng lên cùng xúc cảm, điểm xuyết đâu đó những điểm trắng, bộc lộ một chút sự sống còn lại nơi biển khơi gào thét. Hòn cuội trắng, những chiếc vỏ ốc xen lẫn, khiến cho không gian không còn cảm giác lãnh đạm.

Mái tóc vươn trán, thẫm tháp hơi ẩm của gió chiều, nhẹ nhàng cuốn đi hơi thở của vị thần gió đang tìm cách mơn trớn gương mặt của người thiếu nữ, lọn tóc nhẹ tựa mây, một chút mây trời vắt ngang qua vầng trán tầng không, làm vẻ đẹp không chỉ duyên dáng, mà còn mang chút gì đó bồng bềnh, tựa hồ tiên nữ, cũng tựa hồ nhành lan mảnh khảnh, sang quý mà không phù phiếm. Bàn tay mềm mại, nhưng mang chút cương nghị, đôi lúc buông thả cùng những cảnh sắc phiêu diêu, đôi lúc lại trở lại với thực tại, dù có chút thực tế nhẫn tâm, nhưng cũng không phải là không có lối thoát. Bàn tay nắm lấy chiếc cọ, như một chút ưu tư, một chút do dự, bước đi giữa khung trời của cuộc sống, lại có lúc quả quyết mạnh mẽ, nắm chặt lấy vận mẹnh cuộc đời, một phút cũng không buông xuôi…

Lòng người có chút run rẩy, như ngọn cỏ trước gió may, nhưng không vì thế mà cỏ ngả rạp người, một nụ cười thấp thoáng sau những lọn tóc mây, cũng là ẩn chứa mầm sống không bao giờ tắt, cùng với thiên nhiên, trường tồn quên thời gian. Mỗi kiếp người đi qua, cũng là một phút giây tích tắc nơi giao thời của thời gian. Không lay động, không do dự và sợ hãi, đón nhận số phận, như sóng chờ ngàn khơi, như cánh buồm đón đợi cơn gió, thẳng hướng ra đại dương bát ngát mênh mông, tìm kiếm sự sống thực sự thuộc về mình. Một nụ cười có thể sẽ là sự sống bền lâu, cũng có thể là cái chết đến trong gang tất, nhưng rồi, nếu không có dư vị cùng niềm tin đó, con người hẳn không có chiếc phao cứu sinh nào để bấu víu vào, như sóng không tìm thấy bãi cát, mãi mãi lửng lơ giữa lòng biển xa xôi.

Điểm trắng nơi xa xăm đó, cuối cùng cũng đã được thành hình, nơi ấy, có một nhân ảnh, niềm khát vọng, và tình yêu gởi trọn vào bóng dáng ấy, không một chút đau thương, chỉ mang theo cảm giác, nuối tiếc, vì buổi chiều tà, sớm đã buông xuống, xóa mờ đi tất cả, chỉ lưu lại một chút kỷ niệm, về một người, chứa đựng một trái tim vẽ lên bao điều đầu tiên, nơi đầu tiên đón nhận bàn tay lạnh lẽo, nơi đâu tiên hé nở nụ cười ấm áp, và cũng là nơi đầu tiên khiến bờ môi câm nín phải một lần lấy hết can đảm để được nói lên tiếng yêu thương…
Nơi xa ấy, nhân ảnh đó không nhạt nhòa, mà mỗi lúc lại một hiện rõ hơn, gương mặt, mãi khắc ghi trong sâu thẳm trái tim, nước mắt không hứa hẹn, đột nhiên trào dâng, khiến đôi má lại cảm thấy lạnh lẽo, bởi cơn gió vô tình, bước qua dòng nước mắt, mang theo sự chua xót, cùng bi thương, gửi trọn vào nét cọ cuối cùng, nơi viết lên, cái tên mà bản thân đã trọn đời thương nhớ.

_ Min Young!

Mái tóc theo gió vươn qua bờ vai, gương mặt lộ ra phản phất trong màn sương của buổi hoàng hôn, không lấp lánh, không kiêu sa, nhưng lại chất chứa nét thanh tú mảnh mai, trên bờ mi ấy, lệ vẫn còn vươn, càng khiến không gian xung quanh trở nên rực rỡ.

Min Young đã trở lại quê hương của mình, sau mười năm xa cách, nơi ấy, Dong Wook vẫn lặng lẽ ngắm nhìn cô, nơi mà bờ vai cô bất chợt run lên cũng khiến trái tim anh đau nhói, và rồi lại cất tiếng gọi, tên của cô, cái tên anh đã luôn cất giấu trong trái tim của mình.

Mỉm cười, một chút niềm vui lướt qua gương mặt u hoài của cô, một chút niềm vui lóe lên trong mắt ảm đạm, nhưng không khiến lòng người khỏi cơn say mê đắm. Bây giờ hiện thực lại trở về, đứng trước cô, là thực tại, đứng trước cô, là ngày hôm nay, khởi đầu cho những dự định còn dang dở, phía sau kia, bức tranh, đã vẽ lên trọn vẹn, quá khứ cùng hồi ức, tuổi thanh xuân của cô một lẫn nữa, lại trở về…10 năm lặng lẽ trôi qua………..      

          

Tại một nơi cách xa hòn đảo bé nhỏ ấy, vùng đất phồn hoa đô hội, một nơi mà bất cứ ai cũng khao khát được đặt chân lên đó. Nơi ấy có các dãy nhà cao tầng nguy nga lộng lẫy, nơi ấy có những con đường rực rỡ ánh đèn, đẹp lộng lẫy ảo mờ trong màn sương. Ngày đêm tấp nập người qua lại, dày đặt khắp các con đường. Nơi ấy là Seoul, thành phố thủ đô của Hàn Quốc, nơi tập trung mọi tinh hoa của bán đảo nhỏ bé này.Những con người sống ở cái thành phố đây cũng đều mang lại tâm trạng bận rộn, bộn bề, tấp nập và vồn vã, nhịp sống quá nhộn nhịp đến nỗi con người ta cũng quên mất đi cái yên tĩnh của cuộc sống này. Nơi đây, con người đã sống và dần trở thành những cỗ máy. Danh lợi và tiền bạc đều là mưu cầu của con người, muốn thoát khỏi cái danh đứa con tỉnh lẻ. Jae Ah phải sống và tự thay đổi chính mình.Nhưng cô lại có khát vọng trở thành một quý bà, giàu samg và phú quý, lại không muốn khát vọng làm giàu từ đôi tay của mình, cố muốn sớm thành một người quyền quý chỉ với bằng nhan sắc mà ông trời đã cho

 

Jae Ah là một cô gái đã muốn là phải làm, bất chấp thủ đoạn cùng hậu quả, khát vọng sống và làm giàu vẫn lấn chiếm lương tâm của một người thiếu nữ như cô.
Jae Ah không hề nhận ra rằng, Huyn Jin đã trở về, và luôn ở góc đường, chờ đợi cô bước ra mỗi ngày. Từ ngày anh nhâp ngũ, Jae Ah cũng thế mà lặn mất tăm hơi, nhưng anh cũng không khó khăn gì để tìm lại cô, bởi Jae Ah đơn giản chỉ có thể xuất hiện ở những vũ trường như thế này. Huyn Jin vẫn luôn là người thấu hiểu Jae Ah nhất.

Mỗi khi nhìn thấy Huyn Jin, Jae Ah đều bày tỏ sự khó chịu, từ lâu cô không muốn ai biết đến mối quan hệ này, dù cô biết so với những thứ sa hoa phù phiếm kia, thì tấm lòng của Huyn Jin là chân thật nhất. Nhưng sự chân thật đối với Jae Ah không thể cho cô cuộc sống như cô mong muốn, vì thế thà là sống trong những thứ giàu sang giả dối còn hơn…
Nhưng Huyn Jin vẫn vui vẻ làm hết tất cả vì Jae Ah, ai biết được, tình yêu thường có những lý lẽ khó lý giải           

                               

Bình luận về bài viết này