[Fanfic] Break | 2U | Chap 2

Cuối cùng đã đến ngày Yunho nhập học. Ngôi trường mà cậu sẽ theo học đây là một trong 3 ngôi trường Trung học nổi tiếng nhất quốc gia này, trường Trung học chuyên Seoul. Yunho dư sức vào học ở ngôi trường danh giá này, không cần nhắc đến xuất thân làm chi, chỉ cần điểm số của cậu tại trường Trung học ở Mỹ cũng đã quá dư giả cho cậu trở thành thủ khoa trong danh sách trúng tuyển rồi.
Một ngôi trường đẹp, trong trí nhớ của Yunho, không gian thơ mộng, khuôn viên lại vô cùng rộng lớn, hơn mức cậu tưởng tượng. Đó đúng là một nơi lưu học lý tưởng.
Điểm đặc biệt của ngôi trường này chính là nó tiếp nhận cả hai cấp học, do vậy lưu lượng học sinh thật sự rất đông.
Ngày đầu tiên khi Yunho đến ngôi trường này, cũng là lúc cậu lại phải tự khép mình vào khuôn khổ của ngành giáo dục. Yunho thực tài, nhưng cậu không thích gò bó, có khi đang học giờ luận văn cậu vẫn trốn học như thường. Tuy nhiên cuối năm bao giờ Yunho cũng đạt điểm tối ưu, vì thế khiến cậu có đôi chút ngạo mạn.
Ở Mỹ thì vậy, nhưng ở đây có lẽ không thể được tự do như vậy nữa, đơn giản ngoài cánh cửa phòng học của cậu luôn túc trực vệ sĩ. Yunho cảm thấy giống như mình đang bị cầm tù.
– Xin chào các bạn, tôi là Jung Yunho, tôi mới từ Mỹ trở về, mong được giúp đỡ.
Khi Yunho ngẩng lên đối diện với cả lớp. liền có không ít những con mắt to tròn sững sốt nhìn cậu. Yunho cũng ngạc nhiên nhìn lại, không hiểu mình có gì sơ suất hay không?
– Trời ơi cậu ấy đẹp trai quá!!!!!
– Ôi, tôi chưa bao giờ nhìn thấy ai phong độ như thế này.
– Ôi, quá đẹp, quá đẹp, hệt như một bức tranh.
Và còn rất rất nhiều những lời bình phẩm khác được truyền ra, khi bọn con gái bắt đầu nháo nhào, còn bên lớp con trai không thôi chăm chú ngắm nhìn.
– Này cả lớp, thầy chưa nghe tiếng vỗ tay của các em đón chào người bạn mới. – Thầy chủ nhiệm liền nhắc nhở.
– Ô!!!!!!!!!!! BRAVO!!!!!!!!!!!! BRAVO!!!!!!!!!!!!
Tiếng vỗ tay rần trời, hầu hết đều hưởng ứng nhiệt liệt.
Yunho được thầy sắp xếp chỗ ngồi, nhưng cậu vừa mới đặt cái cặp khẽ ngồi xuống là lập tức phía trước, phía sau, bên trái, bên phải liền vồ vập lấy Yunho như thể cậu là miếng mồi ngon.
Yunho cảm thấy ngợp thở, nhưng không có cách nào để thoát ra, điều này cho thấy cậu vẫn luôn có sức hút. Người hỏi cái này, người lại hỏi cái khác, rối tung lên cả, nhưng Yunho cũng không hề mất bình tĩnh, thản nhiên đáp trả từng người.
Khi tiếng gõ bàn của thầy giáo vang lên, tất cả liền trở về chỗ của mình, trên bàn Yunho lại đầy hoa, quả, sữa chua, bút viết…
Nói chung Yunho không bày tỏ thái độ nhiều, thật tâm cậu cũng cảm thấy cảm động với những người bạn mới này, dù sao cũng cho cậu cái cảm giác ấm cúng. Được đón chào nồng nhiệt như vậy cũng không có gì là tệ.
Cho đến giờ ra chơi, vẫn là lũ bạn vây kín. Yunho chật vật mãi mới thoát ra được cái vòng kìm kẹp của đám bạn mà chạy được ra phía cuối vườn. Cũng may trong lúc mọi người vây xung quanh cậu, thì đám bè lũ vệ sĩ bị che khuất tầm nhìn, điều đó thật thuận tiện cho Yunho đào tẩu.
Khoảng sân cuối vườn khá đặc biệt, khi nơi đó toàn trồng những cây cổ thụ lâu năm, thân to đến mức chắc cũng phải hai ba người lớn mới ôm xuể. Bóng mát của cây che phủ hết hai phần ba sân, gió lồng lộng khiến cho tâm hồn cũng cảm thấy thư thả. Đây quả nhiên là một nơi nghỉ ngơi lý tưởng cho mùa thi.
Yunho phấn khởi ngắm nhìn cả khoảng sân rộng, cậu nhắm mắt tận hưởng cái phút giây ngắn ngủi được tự do. Ánh nắng trong hẳn lên, phải rồi chính là vì cậu không có cảm giác bị giam cầm, nên tâm hồn chợt rộng mở.
Bất chợt trong không gian trầm lắng, tiếng dương cầm không hứa hẹn vang lên, vọng về từ một nơi xa xăm nào đó, khiến Yunho bừng tỉnh. Cậu sững người lại, lắng nghe chăm chú. Thân người giống như bất động, cảm thụ trọn vẹn âm hưởng mà khúc nhạc đó mang lại.
Tiếng dương cầm trầm bổng, vang xa, nhưng lại giống như chất chứa trọn vẹn nỗi lòng của người chơi đàn. Yunho không hiểu nhưng bất giác, khóe mắt của cậu đột nhiên nước mắt liền trào ra. Là do điệu nhạc quá đỗi bi thảm hay là vì ẩn sâu trong tiềm thức của cậu nỗi buồn đã sớm xâm chiếm tâm tư.
Âm thanh có lúc lảnh lót như tiếng chim réo rắt, bất chợt rơi xuống một cung trầm thảm khốc, có cảm giác như con chim bé nhỏ đã bị bão tố vày vò, và rồi vùng vẫy trong tuyệt vọng trước khi trút hơi thở cuối cùng ở một bụi mận gai, đau đớn cùng hoảng loạn bao phủ lên tấm thân nhỏ bé vốn đã hằng lên biết bao vết thương.
Yunho không kìm nén được nữa, cậu nhất định phải tìm ra được tiếng nhạc đó phát ra từ phương trời nào.
Cuối cùng Yunho cũng tìm đến được nơi phát ra tình khúc lạ lùng ấy, đó là một thính phòng dành cho giờ học năng khiếu. Yunho đi xung quanh khu nhà, bên trong là một gian phòng rộng lớn và hoàn toàn trống trải. Chính giữa căn phòng là một chiếc đàn khổng lồ màu trắng.
Vì chiếc đàn quá lớn đã che mất tầm nhìn, nhất thời không thể nhìn được người đang ngồi đánh đàn. Bất quá Yunho cảm thấy nhất định phải chạm mặt người ấy một lần, không hiểu sao cậu cảm thấy hiếu kỳ về con người ấy.
Tiến sâu vào bên trong, nhưng cố ý đi thật nhẹ nhàng, vòng quanh thân đàn để mong được đối diện với đối phương.
Khi đi qua hết khoảng diện tích rộng lớn ấy, cuối cùng Yunho cũng chạm đến đích, và khi khuôn mặt đó dần hé mở, cậu bất chợt giựt bắn người, rồi đứng sững lại. Trước mắt cậu là một nam sinh, chăm chú mãi vào những phím đàn bất động, rồi từ đó cứ thế say sưa với khúc nhạc đau thương ấy, không thiết nghĩ đến xung quanh.
Người nam sinh ấy thoạt nhìn trông có vẻ gầy gò, trông nhân dáng mảnh khảnh đến đáng thương, thần thái lại mang theo một chút tư lự, cảm tình giống như đã trải qua thật nhiều những nỗi đau. Nước da trắng nhưng vì ánh nắng rọi vào, càng nổi bật vẻ xanh xao, yếu ớt. Khuôn mặt nhìn nghiêng không rõ ràng, phủ vào trong chiếc khăn dài thấm mồ hôi.
Yunho đứng ngây người hồi lâu, cho đến khi bóng của cậu khuất hết ánh sáng bên ngoài, thì tiếng đàn chợt dừng lại, cậu bé ấy nhìn qua liền phát hiện ra có người lạ, bất giác ngẩng đầu lên.
Lúc bấy giờ Yunho mới nhìn rõ được gương mặt của cậu bé, một khuôn mặt thanh tú đến lạ kỳ, nhưng càng bất ngờ hơn khi nó ướt đẫm bởi nước mắt.
Cậu bé trân trối nhìn Yunho, ánh mắt thật sáng, đôi mắt đẹp đến nỗi như hút Yunho vào một lực xoáy không tài nào thoát ra được. Trong đôi mắt long lanh đã ướt nhòe khóe mi, càng nổi bật lên vẻ sầu não của nó.
Yunho đứng sững, nhìn nước mắt của cậu bé ấy mà đột nhiên tay chân bất động. Hồi lâu mới sực tỉnh, liền theo phản xạ tự nhiên, chợt cảm thấy sượng sùng, đưa tay lên gãi đầu, bối rối:
– À, ừm, xin lỗi, tôi, tôi tình cờ đi qua, nhưng mà…
Nhưng cậu bé ấy chưa kịp nghe hết câu nói của Yunho, liền thật nhanh đứng dậy khỏi chiếc ghế và cứ thế nhắm lấy cái cửa mà lao ra, cứ như thể sợ hãi khi phải đối diện với một người xa lạ, mà phải dùng phương cách đào thoát để trốn tránh.
Yunho giật nảy người, nhưng rất nhanh sau đó, cậu vội vã chạy theo nam sinh ấy, nhưng đã quá muộn, bóng của cậu bé đã xa khuất.
Cảm thấy thật kinh ngạc, nhưng vì mọi chuyện diễn ra quá nhanh, khiến Yunho cũng thật bối rối. Trên đường trở về lớp học của mình, cậu cứ nhớ mãi về hình ảnh của nam sinh lúc nãy.
Tiếng nhạc uẩn ức, rồi vóc người gầy gò đáng thương, và nhất là đôi mắt đẹp mê hồn lại đẫm đầy nước mắt, nó khiến Yunho như càng bị thôi thúc phải tìm cho bằng được cậu bé ấy. Nhưng không biết tên cậu, trường học này lại quá rộng, biết tìm cậu ấy ở đâu.
Mặc dù thế, nhưng Yunho đã quyết tâm thì nhất định sẽ làm được, cậu nhất định sẽ tìm được đứa trẻ đó.
Trở về nhà trong tâm trạng còn đang lâng lâng giữa hư ảo và hiện thực, Yunho lại một mạch bỏ lên phòng, không buồn tiếp chuyện với ai.
– Anh Hai. – Tiếng mở cửa, cái đầu của đứa em trai thò vào trong.
Yunho nhìn thấy, mặc dù không thoải mái, nhưng vẫn đứng dậy mở cửa cho đứa bé.
– Sao thế, em vào đây có việc gì?
– Anh Hai chơi đánh cầu với em. – Đứa trẻ nheo nheo mắt nhìn Yunho. Hôm qua cậu đã phô diễn tài đánh cầu trước mặt thằng bé, nên giờ nó bắt cậu phải cùng nó chơi, rõ là đáng chán.
– Em chơi với ai khác đi, anh đang bận việc.
– Anh Hai, chẳng ai biết chơi cầu giỏi như anh, anh chơi ới em đi mà. – Thằng bé níu tay nằn nì.
Cũng không đành lòng nhìn đứa em mếu máo, Yunho cuối cùng cũng đành phải chấp nhận số phận.
– Được rồi, một ván thôi nhé.
– Dạ dạ…
Thằng bé sung sướng cười luyến thoắng, chạy như bay xuống lầu. Yunho nhìn theo, lại bất giác nghĩ về đứa trẻ ban sáng, lòng của cậu chợt nôn nao lạ kỳ. Thôi thì lợi dụng mà chơi thể thao để có thể tạm lãng quên.
Sáng hôm sau, Yunho phấn khởi đến trường, khiến mọi người trong nhà ngạc nhiên. Lần này cậu đã thuyết phục được đám cận vệ cho ở cổng trường, hạnh phúc không còn gì tả được.
Vừa vào đến trong, thực chỉ mong có thể tìm lại được cậu nam sinh kỳ lạ hôm qua, nhưng đúng là còn hơn cả mò kìm đáy bể, giữa hơn một ngàn học sinh lưu học tại nơi này.
Đang đảo mắt tìm kiếm, liền nhìn thấy một đám nam sinh tụ tập thật đông ở hai bên dãy nhà gửi xe đạp. Yunho có đôi chút hiếu kỳ liền đi nhanh đến đó xem thử.
Tiến tới gần chỉ nghe thấy những giọng nói đầy chất giễu cợt, trêu đùa, thậm chí còn có cả sự khinh miệt:
– Thằng khốn.
– Đồ não phẳng.
Rồi thì “Thằng điên”, rồi lại “Cút đi”
Trong khi vừa la lối, đám nam sinh vừa di chuyển và cầm trên tay toàn những rau quả đã úng rửa ném chọi về cùng một hướng. Yunho cố len qua đám đông, muốn nhìn mặt cái người bị miệt thị đó là ai.
Và cuối cùng có một khe hở lách qua, điều đó lại khiến cậu kinh ngạc hơn gấp bội. Cái người đang bị các học sinh chế giễu, lại chính là cậu bé kỳ quặc ngày hôm qua. Yunho kinh hãi nhìn, đối diện với cậu là một nhân ảnh gầy gò, đang đứng trân bất động, chịu đựng hàng loạt những lời nhục mạ chua cay, cùng những thứ rau quả thối rửa. Cậu bé không hề chống trả.
Yunho câm lặng hồi lâu, đột nhiên không hiểu nguyên do gì, cậu liền đứng ra phía trước.
Đứa bé đang đứng chết ở nơi nhà gửi xe, chịu đựng những thứ thải xấu xa kia. Đôi mắt nhắm nghiền lại, cho đến khi cậu nhận ra không còn bất cứ thứ gì đổ tạt vào người mình nữa, lúc bấy giờ liền kinh ngạc mở mắt.
Đối diện với cậu là một nam sinh, dáng người cao lớn khỏe mạnh, nước da ngăm ngăm, ánh mặt thật sắc sảo, thật sáng đanh nhìn thẳng vào cậu. Gương mặt nam tính mạnh mẽ ấy thực lòng rất quen với cậu ấy, chính là người nam sinh đã lén nghe cậu chơi đàn trưa hôm qua.
Nhận ra được người đó, Yoochun bất giác sửng người lại, tay chân cậu hoàn toàn bất động, trước mắt cậu là cánh tay mạnh mẽ của Yunho phủ che lấy tầm nhìn, giống như muốn che cho cậu thoát khỏi những “tặng vật” không hề mong muốn kia. Yunho nhìn cậu bé chỉ nhẹ mỉm cười, trước hàng loạt con mắt kinh ngạt của chúng bạn, nhưng cậu không quan tâm, chỉ nhất thiết nhìn biểu tình của Yoochun.
Lát sau liền quay sang đám nam sinh kia mà lạnh lùng nói:
– Này các cậu, cả một đám đông như thế này mà chỉ biết ăn hiếp một kẻ yếu đuối thế có xứng đáng hay không?
– Mày là ai, sao lại chen ngang vào việc của tụi tao.
– Tôi chỉ đi ngang qua, thấy bất bình nên mới can thiệp…
– Ô hô, chả liên quan gì đến mày. Bất bình à, mày có biết thằng nhóc này là ai mà còn kêu bắt bình?
– Là ai không quan trọng, quan trọng cậu ấy vẫn là một con người, vì là con người nên không thể tùy tiện xúc phạm như vậy.
Yoochun vẫn nhìn sững Yunho, lần đầu tiên trong suốt một năm qua, có một người lại đứng ra bênh vực cho cậu như vậy.
– Thằng khốn mày thực là, muốn gây sự với tụi tao phải không, tên nam sinh cầm đầu định lao đến đánh Yunho, nhưng bất ngờ liền bị một lực đẩy nắm chặt tay hắn kéo ngược ra sau.
Cả đám nam sinh hốt hoảng khi nhìn thấy một phái đoàn toàn vest đen đến bủa vây xung quanh chúng. Lúc bấy giờ Yunho mới ra lệnh:
– Thôi được rồi, các anh ra ngoài đi, tôi tự giải quyết được.
Khi đó cả Yoochun và đám nam sinh kia mới kinh hãi nhận ra đó chính là vệ sĩ của Yunho.
Khi người đàn ông thả tay các tên trong đám đó ra, lập tức bọn trẻ hốt hoảng cong giò chạy biến, tán loạn như một đàn ong vỡ tổ, thậm chí không dám ngoái đầu lại nhìn.
Yoochun sững sốt hồi lâu, lại nhìn chằm chằm cánh tay của Yunho, trong khi Yunho lại hướng ánh mắt mình ra xa, nơi cái bóng cuối cùng của bọn trẻ kia chìm khuất. Vui vẻ quay lại nhìn, thì mới phát hiện ra cậu nam sinh ban nãy đã biến mất.
Hối hả nhìn theo, thật may là cậu bé chưa đi xa. Giống như có một lực hút không thể cưỡng lại, Yunho liền vội vã đuổi theo.
Liền nắm được cánh tay cậu bé, xoay người cậu thật nhanh đối diện với mình. Yoochun bất giác bất ngờ không đối phó kịp liền cứ thế mà bị Yunho nắm giữ lấy.
Hoảng loạn, theo phản xạ cứ thế cúi gằm mặt xuống, không đối diện với Yunho một lần. Nhưng Yunho nhất định không bỏ cuộc.
– Xin chào. Chúng ta lại gặp nhau. Hôm qua…
– Bỏ tay ra đi. – Yoochun cố gắng gằng tay Yunho ra khỏi cánh tay mình, để mong vụt thoát. Tuy mặt vẫn cúi xuống, nhưng trên tay dùng dằng.
Càng thế Yunho càng nắm mạnh hơn:
– Sao thế, sao cậu lại không muốn đối diện với tôi? Chuyện ban nãy cậu vẫn còn ngại hay sao?
– Không bỏ ra.
– Chờ đã, tại sao lại không muốn kết bạn, giới thiệu tên cậu cho tôi.
– Bỏ ra đi. – Yoochun liền dùng bàn tay còn lại ra sức kéo tay Yunho ra. Càng bị Yunho siết chặt hơn.
Trên tay không thể có lực mạnh như Yunho, cuối cùng vẫn bị Yunho nắm lấy. Nhìn mãi vào gương mặt của Yoochun, nhưng vẫn không sao đối diện được.
– Này. – Yunho vươn tay định nâng mặt đối phương lên, liền bị hất mạnh ra.
Nhưng chính điều đó mới giúp cho cậu phát hiện được chiếc bảng tên của cậu bé ấy
– Park Yoo…chun. – Yunho liền rất nhanh đọc nhẩm tên của cậu. Park Yoochun, đúng rồi, trên bảng tên đã ghi như vậy, thì đúng là tên của cậu chính là Park Yoochun.
Tuy nhiên khi âm thanh đó phát ra, bất giác Yoochun hoảng hốt dùng tay còn lại che lấy bảng tên của mình, rồi lại dùng hết sức lực để mong thoát khỏi con người lạ mặt kia, dù thế nhưng gương mặt vẫn cứng đầu cúi gằm xuống.
– Khoan đã tôi chỉ muốn được làm quen với cậu, cậu Yoochun, tôi là…. AAAAAAA……..
Yunho la váng trời, khi bất ngờ bị Yoochun cắn mạnh lấy vào cánh tay, vì quá đau nên cuối cùng cậu đã buông tay Yoochun ra. Nhân cơ hội đó cậu bé liền vùng thoát, Yunho đau đớn nắm lấy cánh tay thương tích, ánh mắt hướng theo người nam sinh đã sớm khuất sau hàng cây cổ thụ.
Cuộc gặp gỡ kỳ lạ đó đã chính thức đặt một dấu chấm hỏi thật lớn trong tâm tưởng của Yunho. Cậu bé có cái tên là Park Yoochun ấy, thực ra là một con người như thế nào, vì sao trong trường lại hùa nhau cô lập cậu, và vì sao cậu lại trốn tránh nhất định không muốn đối diện với Yunho.
Quá nhiều câu hỏi không có lời giải đáp bay nhảy trong suy nghĩ của Yunho.
Yoochun trở về lớp học của mình. Trong suy nghĩ của cậu liền nhớ đến người nam sinh ban nãy. Trông cậu ta khí phách ngang tàng, lại có nét gì đó thật nam tính, sẵn sàng đứng trước đám bạn xấu kia bênh vực cậu. Yoochun nhất thời cảm thấy có chút hoang mang. Sờ lên bảng tên của mình, âm thanh trầm ấm của người nam sinh ban nãy, đã gọi tên cậu, lần đầu tiên trong một năm quá, có một người đã gọi tên cậu như thế.
Yoochun cảm thấy sóng mũi có chút cay cay, là vì cậu quá sợ hãi khi đối diện với một người xa lạ, nên đã có hành động vô cùng thất lễ với thiện ý của người bạn ấy. Yoochun cảm thấy áy náy, nhưng điều đó có lẽ sẽ tốt, bằng không để cậu ta quen biết mình, đôi khi lại khiến cậu ấy gặp nhiều bất hạnh.
Yoochun ngồi lặng lẽ ở góc lớp, hướng ánh mắt mình ra khung cửa sổ, để được nhìn thấy bầu trời rộng lớn.
– Ê thằng khốn kìa, mày mau đi dọn lớp đi, còn ngồi đó làm gì?
Yoochun ngước lên nhìn, liền nhìn thấy tên lớp trưởng đứng chống nạnh đối diện với cậu, cuối cùng im lặng đứng dậy làm việc.
Bọn lớp này từ lâu đã quen đè hết việc lên đầu cậu, cứ xem Yoochun như là tôi mọi trong lớp. Thầy cô giáo cũng không buồn can thiệp để lấy lại công bằng cho Yoochun, giống như cậu sẽ phải mang theo cái ách đó vào cổ cho đến hết thời học sinh này vậy.
Yoochun quen rồi, cậu chỉ lặng lẽ làm hết công việc, rồi thì lại trở lại việc học bình thường, cậu không có ý kháng cự hay chống đối.
Khi tiết học cuối gần kết thúc, bên ngoài trời bất chợt vần vũ, mây đen kéo đến mịt mù, có vẻ trời sắp chuyển mưa.
Yoochun hướng ánh mắt mình ra cửa sổ, liền lo lắng, mẹ đang làm việc ở công trường, liệu có chỗ để tránh mưa hay không, Yoochun bắt đầu cảm thấy lo lắng bồn chồn. Nhưng còn những hai mươi phút nữa mới hết giờ.
Ban sáng cậu đã bỏ chiếc ô cũ vào cặp rồi, nhưng có lẽ mẹ cậu không biết liền nhét thêm chiếc ô bà mới mua vào cho con trai mình. Nếu như thế thì hẳn mẹ sẽ không có ô, bởi trong nhà chỉ còn lại hai chiếc duy nhất.
Yoochun không yên tâm, nhưng cũng bất lực, hiện tại là giờ môn Lý, cậu không thể tùy tiện bỏ ngang.
Chuông reo hết giờ, chỉ còn đợi như thế, Yoochun liền bật dậy và thu xếp tập vở lao ra khỏi lớp.
Cậu lo lắng chạy lại phòng bảo vệ để xin gọi một cuộc điện thoại. Thật may mẹ cậu đã bắc máy, bà liền vui vẻ nói với Yoochun, hiện tại đoàn công nhân đang xin trú tạm tại một xí nghiệp nên không hề bị mưa ướt, vì vậy cậu đừng quá lo lắng, nghe thế Yoochun thở phảo nhẹ nhõm.
Liền bước ra trước cửa hành lang, mưa bên ngoài xối xả không thương tiếc, cả sân vườn thật vắng, chỉ còn lại những hàng cây đang chống chọi lại với từng đợt nước mạnh mẽ ồ ạt quất vào tán lá.
Vì mưa nên cảnh vật xung quanh chẳng còn rõ ràng, nhưng điều đó khiến Yoochun cảm thấy thoải mái hơn, bất giác theo thói quen, cậu liền với tay ra khoảng không, hứng lấy những hạt mưa, mạnh mẽ rơi vào lòng bàn tay cậu. Đó là thói quen từ lúc bé thơ của Yoochun, không hiểu sao mỗi khi mưa ào ào xối xuống hiên nhà, là cậu liền đưa tay hứng lấy.
Cảm giác tê lạnh các ngón tay khiến cậu giống như được sống lại với ký ức của tuổi thơ. Có chút đau nhói trong tâm hồn, nhưng chí ít Yoochun vẫn cảm thấy như có ba mình ở bên tiếp thêm sức lực.
Lặng lẽ nhìn qua phía bên kia hành lang, một nhân dáng mờ ảo vừa quen vừa lạ. Yoochun nhìn sững lại, thì ra chính là người nam sinh ban nãy, cũng đang lặng lẽ ngắm mưa.
Yoochun nhẹ nhàng tiến lại gần, thật nhẹ, cố tình không để một tiếng động nào phát ra.
Yunho vẫn mãi mê ngắm mưa, không may hôm nay cậu đã yêu cầu vệ sĩ đi mua một ít đồ đem về nhà cho cậu, nên hiện tại phải đợi họ trở về mới có thể về nhà. Nhìn lớp màn mưa trong suốt phủ lấp toàn bộ cảnh vật, khiến Yunho cảm thấy lòng mình chênh vênh.
Trên cánh tay đang còn băng bó, do bị Yoochun cắn ban nãy, nhưng cảm tình không có đau đớn, chỉ là sự hiếu kỳ mỗi ngày một lớn hơn trong cậu.
Đang mải miết suy nghĩ, liền bất chợt cảm thấy có một vật vù qua trước mắt, nhìn kỹ lại, thì ra là một chiếc ô, một chiếc ô màu trắng.
Yunho liền quay lại, bất ngờ hơn khi đối diện với cậu chính là cậu bé nam sinh kỳ quặc ấy, Park Yoochun.
Yunho nhìn chăm chú Yoochun, rồi lại nhìn chiếc ô trên tay cậu bé, bất giác cầm lấy.
– Muốn đưa cái này cho tôi?
Cậu bé im lặng không nói, liền cúi mặt xuống.
– Này, nói chuyện một chút đi, vì sao cậu lại ương bướng như thế, nói chuyện khó đến thế sao, Park Yoochun?
Yoochun lại giật nảy người, khi nghe cái tên của mình phát ra từ miệng Yunho, âm thanh đó thực có một sức hút kỳ lạ với cậu.
Bất giác ngẩng lên nhìn.
Yunho tiến lại gần, càng thế Yoochun lại càng thụt lùi.
– Đừng, đừng lại gần.
– Vì sao vậy?
– Đừng, anh đừng lại gần em. Nếu… nếu anh nói chuyện với em… tất cả mọi người trong trường này… sẽ ghét anh.
Yunho sửng sốt nhìn cậu bé, nhất thời cậu không thể hình dung được những gì Yoochun đã nói:
– Tại sao chứ, tại sao lại như vậy?
Chưa kịp nhận được câu trả lời thích đáng, thì bất ngờ Yoochun liền vụt chạy đi, quá nhanh đến nỗi Yunho không kịp trở tay. Yoochun lao đi giữa trời mưa tầm tã. Thân người chẳng mấy chốc mà ướt sũng.
Yunho liền hối hả căng chiếc ô đuổi theo. Nhưng hoàn toàn không thể bắc kịp Yoochun.
– Yoochun à, Yoochun, Park Yoochun. – Yunho gọi thật lớn, âm thanh xuyên thẳng màn mưa.
Yoochun đã thật nhanh nép vào bên hông cánh cửa trường. Lúc bấy giờ trên miệng lại chỉ lẩm nhẩm: “Jung… Yunho. Yunho… Jung… Yun…ho.”
Cái tên khắc sâu vào tiềm thức của cậu, nhất thời ngấm vào tâm tưởng.

4 bình luận về “[Fanfic] Break | 2U | Chap 2

  1. Huhuhu ss cua em oi, ss di dau the ah, i miss you ah, em wa nha kia kiem ss ma ko dc ah, sao ss khoa blog the huhu em khoc thuong vi nho ss day, lap hu nen em ko len chat vs ss dc, suc nho trang nay nen bay wa kiem ss ne =((

Bình luận về bài viết này