[Fanfic] Break | 2U | Chap 2

Cuối cùng đã đến ngày Yunho nhập học. Ngôi trường mà cậu sẽ theo học đây là một trong 3 ngôi trường Trung học nổi tiếng nhất quốc gia này, trường Trung học chuyên Seoul. Yunho dư sức vào học ở ngôi trường danh giá này, không cần nhắc đến xuất thân làm chi, chỉ cần điểm số của cậu tại trường Trung học ở Mỹ cũng đã quá dư giả cho cậu trở thành thủ khoa trong danh sách trúng tuyển rồi.
Một ngôi trường đẹp, trong trí nhớ của Yunho, không gian thơ mộng, khuôn viên lại vô cùng rộng lớn, hơn mức cậu tưởng tượng. Đó đúng là một nơi lưu học lý tưởng.
Điểm đặc biệt của ngôi trường này chính là nó tiếp nhận cả hai cấp học, do vậy lưu lượng học sinh thật sự rất đông.
Ngày đầu tiên khi Yunho đến ngôi trường này, cũng là lúc cậu lại phải tự khép mình vào khuôn khổ của ngành giáo dục. Yunho thực tài, nhưng cậu không thích gò bó, có khi đang học giờ luận văn cậu vẫn trốn học như thường. Tuy nhiên cuối năm bao giờ Yunho cũng đạt điểm tối ưu, vì thế khiến cậu có đôi chút ngạo mạn.
Ở Mỹ thì vậy, nhưng ở đây có lẽ không thể được tự do như vậy nữa, đơn giản ngoài cánh cửa phòng học của cậu luôn túc trực vệ sĩ. Yunho cảm thấy giống như mình đang bị cầm tù.
– Xin chào các bạn, tôi là Jung Yunho, tôi mới từ Mỹ trở về, mong được giúp đỡ.
Khi Yunho ngẩng lên đối diện với cả lớp. liền có không ít những con mắt to tròn sững sốt nhìn cậu. Yunho cũng ngạc nhiên nhìn lại, không hiểu mình có gì sơ suất hay không?
– Trời ơi cậu ấy đẹp trai quá!!!!!
– Ôi, tôi chưa bao giờ nhìn thấy ai phong độ như thế này.
– Ôi, quá đẹp, quá đẹp, hệt như một bức tranh.
Và còn rất rất nhiều những lời bình phẩm khác được truyền ra, khi bọn con gái bắt đầu nháo nhào, còn bên lớp con trai không thôi chăm chú ngắm nhìn.
– Này cả lớp, thầy chưa nghe tiếng vỗ tay của các em đón chào người bạn mới. – Thầy chủ nhiệm liền nhắc nhở.
– Ô!!!!!!!!!!! BRAVO!!!!!!!!!!!! BRAVO!!!!!!!!!!!!
Tiếng vỗ tay rần trời, hầu hết đều hưởng ứng nhiệt liệt.
Yunho được thầy sắp xếp chỗ ngồi, nhưng cậu vừa mới đặt cái cặp khẽ ngồi xuống là lập tức phía trước, phía sau, bên trái, bên phải liền vồ vập lấy Yunho như thể cậu là miếng mồi ngon.
Yunho cảm thấy ngợp thở, nhưng không có cách nào để thoát ra, điều này cho thấy cậu vẫn luôn có sức hút. Người hỏi cái này, người lại hỏi cái khác, rối tung lên cả, nhưng Yunho cũng không hề mất bình tĩnh, thản nhiên đáp trả từng người.
Khi tiếng gõ bàn của thầy giáo vang lên, tất cả liền trở về chỗ của mình, trên bàn Yunho lại đầy hoa, quả, sữa chua, bút viết…
Nói chung Yunho không bày tỏ thái độ nhiều, thật tâm cậu cũng cảm thấy cảm động với những người bạn mới này, dù sao cũng cho cậu cái cảm giác ấm cúng. Được đón chào nồng nhiệt như vậy cũng không có gì là tệ.
Cho đến giờ ra chơi, vẫn là lũ bạn vây kín. Yunho chật vật mãi mới thoát ra được cái vòng kìm kẹp của đám bạn mà chạy được ra phía cuối vườn. Cũng may trong lúc mọi người vây xung quanh cậu, thì đám bè lũ vệ sĩ bị che khuất tầm nhìn, điều đó thật thuận tiện cho Yunho đào tẩu.
Khoảng sân cuối vườn khá đặc biệt, khi nơi đó toàn trồng những cây cổ thụ lâu năm, thân to đến mức chắc cũng phải hai ba người lớn mới ôm xuể. Bóng mát của cây che phủ hết hai phần ba sân, gió lồng lộng khiến cho tâm hồn cũng cảm thấy thư thả. Đây quả nhiên là một nơi nghỉ ngơi lý tưởng cho mùa thi.
Yunho phấn khởi ngắm nhìn cả khoảng sân rộng, cậu nhắm mắt tận hưởng cái phút giây ngắn ngủi được tự do. Ánh nắng trong hẳn lên, phải rồi chính là vì cậu không có cảm giác bị giam cầm, nên tâm hồn chợt rộng mở.
Bất chợt trong không gian trầm lắng, tiếng dương cầm không hứa hẹn vang lên, vọng về từ một nơi xa xăm nào đó, khiến Yunho bừng tỉnh. Cậu sững người lại, lắng nghe chăm chú. Thân người giống như bất động, cảm thụ trọn vẹn âm hưởng mà khúc nhạc đó mang lại.
Tiếng dương cầm trầm bổng, vang xa, nhưng lại giống như chất chứa trọn vẹn nỗi lòng của người chơi đàn. Yunho không hiểu nhưng bất giác, khóe mắt của cậu đột nhiên nước mắt liền trào ra. Là do điệu nhạc quá đỗi bi thảm hay là vì ẩn sâu trong tiềm thức của cậu nỗi buồn đã sớm xâm chiếm tâm tư.
Âm thanh có lúc lảnh lót như tiếng chim réo rắt, bất chợt rơi xuống một cung trầm thảm khốc, có cảm giác như con chim bé nhỏ đã bị bão tố vày vò, và rồi vùng vẫy trong tuyệt vọng trước khi trút hơi thở cuối cùng ở một bụi mận gai, đau đớn cùng hoảng loạn bao phủ lên tấm thân nhỏ bé vốn đã hằng lên biết bao vết thương.
Yunho không kìm nén được nữa, cậu nhất định phải tìm ra được tiếng nhạc đó phát ra từ phương trời nào.
Cuối cùng Yunho cũng tìm đến được nơi phát ra tình khúc lạ lùng ấy, đó là một thính phòng dành cho giờ học năng khiếu. Yunho đi xung quanh khu nhà, bên trong là một gian phòng rộng lớn và hoàn toàn trống trải. Chính giữa căn phòng là một chiếc đàn khổng lồ màu trắng.
Vì chiếc đàn quá lớn đã che mất tầm nhìn, nhất thời không thể nhìn được người đang ngồi đánh đàn. Bất quá Yunho cảm thấy nhất định phải chạm mặt người ấy một lần, không hiểu sao cậu cảm thấy hiếu kỳ về con người ấy.
Tiến sâu vào bên trong, nhưng cố ý đi thật nhẹ nhàng, vòng quanh thân đàn để mong được đối diện với đối phương.
Khi đi qua hết khoảng diện tích rộng lớn ấy, cuối cùng Yunho cũng chạm đến đích, và khi khuôn mặt đó dần hé mở, cậu bất chợt giựt bắn người, rồi đứng sững lại. Trước mắt cậu là một nam sinh, chăm chú mãi vào những phím đàn bất động, rồi từ đó cứ thế say sưa với khúc nhạc đau thương ấy, không thiết nghĩ đến xung quanh.
Người nam sinh ấy thoạt nhìn trông có vẻ gầy gò, trông nhân dáng mảnh khảnh đến đáng thương, thần thái lại mang theo một chút tư lự, cảm tình giống như đã trải qua thật nhiều những nỗi đau. Nước da trắng nhưng vì ánh nắng rọi vào, càng nổi bật vẻ xanh xao, yếu ớt. Khuôn mặt nhìn nghiêng không rõ ràng, phủ vào trong chiếc khăn dài thấm mồ hôi.
Yunho đứng ngây người hồi lâu, cho đến khi bóng của cậu khuất hết ánh sáng bên ngoài, thì tiếng đàn chợt dừng lại, cậu bé ấy nhìn qua liền phát hiện ra có người lạ, bất giác ngẩng đầu lên.
Lúc bấy giờ Yunho mới nhìn rõ được gương mặt của cậu bé, một khuôn mặt thanh tú đến lạ kỳ, nhưng càng bất ngờ hơn khi nó ướt đẫm bởi nước mắt.
Cậu bé trân trối nhìn Yunho, ánh mắt thật sáng, đôi mắt đẹp đến nỗi như hút Yunho vào một lực xoáy không tài nào thoát ra được. Trong đôi mắt long lanh đã ướt nhòe khóe mi, càng nổi bật lên vẻ sầu não của nó.
Yunho đứng sững, nhìn nước mắt của cậu bé ấy mà đột nhiên tay chân bất động. Hồi lâu mới sực tỉnh, liền theo phản xạ tự nhiên, chợt cảm thấy sượng sùng, đưa tay lên gãi đầu, bối rối:
– À, ừm, xin lỗi, tôi, tôi tình cờ đi qua, nhưng mà…
Nhưng cậu bé ấy chưa kịp nghe hết câu nói của Yunho, liền thật nhanh đứng dậy khỏi chiếc ghế và cứ thế nhắm lấy cái cửa mà lao ra, cứ như thể sợ hãi khi phải đối diện với một người xa lạ, mà phải dùng phương cách đào thoát để trốn tránh.
Yunho giật nảy người, nhưng rất nhanh sau đó, cậu vội vã chạy theo nam sinh ấy, nhưng đã quá muộn, bóng của cậu bé đã xa khuất.
Cảm thấy thật kinh ngạc, nhưng vì mọi chuyện diễn ra quá nhanh, khiến Yunho cũng thật bối rối. Trên đường trở về lớp học của mình, cậu cứ nhớ mãi về hình ảnh của nam sinh lúc nãy.
Tiếng nhạc uẩn ức, rồi vóc người gầy gò đáng thương, và nhất là đôi mắt đẹp mê hồn lại đẫm đầy nước mắt, nó khiến Yunho như càng bị thôi thúc phải tìm cho bằng được cậu bé ấy. Nhưng không biết tên cậu, trường học này lại quá rộng, biết tìm cậu ấy ở đâu.
Mặc dù thế, nhưng Yunho đã quyết tâm thì nhất định sẽ làm được, cậu nhất định sẽ tìm được đứa trẻ đó.
Trở về nhà trong tâm trạng còn đang lâng lâng giữa hư ảo và hiện thực, Yunho lại một mạch bỏ lên phòng, không buồn tiếp chuyện với ai.
– Anh Hai. – Tiếng mở cửa, cái đầu của đứa em trai thò vào trong.
Yunho nhìn thấy, mặc dù không thoải mái, nhưng vẫn đứng dậy mở cửa cho đứa bé.
– Sao thế, em vào đây có việc gì?
– Anh Hai chơi đánh cầu với em. – Đứa trẻ nheo nheo mắt nhìn Yunho. Hôm qua cậu đã phô diễn tài đánh cầu trước mặt thằng bé, nên giờ nó bắt cậu phải cùng nó chơi, rõ là đáng chán.
– Em chơi với ai khác đi, anh đang bận việc.
– Anh Hai, chẳng ai biết chơi cầu giỏi như anh, anh chơi ới em đi mà. – Thằng bé níu tay nằn nì.
Cũng không đành lòng nhìn đứa em mếu máo, Yunho cuối cùng cũng đành phải chấp nhận số phận.
– Được rồi, một ván thôi nhé.
– Dạ dạ…
Thằng bé sung sướng cười luyến thoắng, chạy như bay xuống lầu. Yunho nhìn theo, lại bất giác nghĩ về đứa trẻ ban sáng, lòng của cậu chợt nôn nao lạ kỳ. Thôi thì lợi dụng mà chơi thể thao để có thể tạm lãng quên.
Sáng hôm sau, Yunho phấn khởi đến trường, khiến mọi người trong nhà ngạc nhiên. Lần này cậu đã thuyết phục được đám cận vệ cho ở cổng trường, hạnh phúc không còn gì tả được.
Vừa vào đến trong, thực chỉ mong có thể tìm lại được cậu nam sinh kỳ lạ hôm qua, nhưng đúng là còn hơn cả mò kìm đáy bể, giữa hơn một ngàn học sinh lưu học tại nơi này.
Đang đảo mắt tìm kiếm, liền nhìn thấy một đám nam sinh tụ tập thật đông ở hai bên dãy nhà gửi xe đạp. Yunho có đôi chút hiếu kỳ liền đi nhanh đến đó xem thử.
Tiến tới gần chỉ nghe thấy những giọng nói đầy chất giễu cợt, trêu đùa, thậm chí còn có cả sự khinh miệt:
– Thằng khốn.
– Đồ não phẳng.
Rồi thì “Thằng điên”, rồi lại “Cút đi”
Trong khi vừa la lối, đám nam sinh vừa di chuyển và cầm trên tay toàn những rau quả đã úng rửa ném chọi về cùng một hướng. Yunho cố len qua đám đông, muốn nhìn mặt cái người bị miệt thị đó là ai.
Và cuối cùng có một khe hở lách qua, điều đó lại khiến cậu kinh ngạc hơn gấp bội. Cái người đang bị các học sinh chế giễu, lại chính là cậu bé kỳ quặc ngày hôm qua. Yunho kinh hãi nhìn, đối diện với cậu là một nhân ảnh gầy gò, đang đứng trân bất động, chịu đựng hàng loạt những lời nhục mạ chua cay, cùng những thứ rau quả thối rửa. Cậu bé không hề chống trả.
Yunho câm lặng hồi lâu, đột nhiên không hiểu nguyên do gì, cậu liền đứng ra phía trước.
Đứa bé đang đứng chết ở nơi nhà gửi xe, chịu đựng những thứ thải xấu xa kia. Đôi mắt nhắm nghiền lại, cho đến khi cậu nhận ra không còn bất cứ thứ gì đổ tạt vào người mình nữa, lúc bấy giờ liền kinh ngạc mở mắt.
Đối diện với cậu là một nam sinh, dáng người cao lớn khỏe mạnh, nước da ngăm ngăm, ánh mặt thật sắc sảo, thật sáng đanh nhìn thẳng vào cậu. Gương mặt nam tính mạnh mẽ ấy thực lòng rất quen với cậu ấy, chính là người nam sinh đã lén nghe cậu chơi đàn trưa hôm qua.
Nhận ra được người đó, Yoochun bất giác sửng người lại, tay chân cậu hoàn toàn bất động, trước mắt cậu là cánh tay mạnh mẽ của Yunho phủ che lấy tầm nhìn, giống như muốn che cho cậu thoát khỏi những “tặng vật” không hề mong muốn kia. Yunho nhìn cậu bé chỉ nhẹ mỉm cười, trước hàng loạt con mắt kinh ngạt của chúng bạn, nhưng cậu không quan tâm, chỉ nhất thiết nhìn biểu tình của Yoochun.
Lát sau liền quay sang đám nam sinh kia mà lạnh lùng nói:
– Này các cậu, cả một đám đông như thế này mà chỉ biết ăn hiếp một kẻ yếu đuối thế có xứng đáng hay không?
– Mày là ai, sao lại chen ngang vào việc của tụi tao.
– Tôi chỉ đi ngang qua, thấy bất bình nên mới can thiệp…
– Ô hô, chả liên quan gì đến mày. Bất bình à, mày có biết thằng nhóc này là ai mà còn kêu bắt bình?
– Là ai không quan trọng, quan trọng cậu ấy vẫn là một con người, vì là con người nên không thể tùy tiện xúc phạm như vậy.
Yoochun vẫn nhìn sững Yunho, lần đầu tiên trong suốt một năm qua, có một người lại đứng ra bênh vực cho cậu như vậy.
– Thằng khốn mày thực là, muốn gây sự với tụi tao phải không, tên nam sinh cầm đầu định lao đến đánh Yunho, nhưng bất ngờ liền bị một lực đẩy nắm chặt tay hắn kéo ngược ra sau.
Cả đám nam sinh hốt hoảng khi nhìn thấy một phái đoàn toàn vest đen đến bủa vây xung quanh chúng. Lúc bấy giờ Yunho mới ra lệnh:
– Thôi được rồi, các anh ra ngoài đi, tôi tự giải quyết được.
Khi đó cả Yoochun và đám nam sinh kia mới kinh hãi nhận ra đó chính là vệ sĩ của Yunho.
Khi người đàn ông thả tay các tên trong đám đó ra, lập tức bọn trẻ hốt hoảng cong giò chạy biến, tán loạn như một đàn ong vỡ tổ, thậm chí không dám ngoái đầu lại nhìn.
Yoochun sững sốt hồi lâu, lại nhìn chằm chằm cánh tay của Yunho, trong khi Yunho lại hướng ánh mắt mình ra xa, nơi cái bóng cuối cùng của bọn trẻ kia chìm khuất. Vui vẻ quay lại nhìn, thì mới phát hiện ra cậu nam sinh ban nãy đã biến mất.
Hối hả nhìn theo, thật may là cậu bé chưa đi xa. Giống như có một lực hút không thể cưỡng lại, Yunho liền vội vã đuổi theo.
Liền nắm được cánh tay cậu bé, xoay người cậu thật nhanh đối diện với mình. Yoochun bất giác bất ngờ không đối phó kịp liền cứ thế mà bị Yunho nắm giữ lấy.
Hoảng loạn, theo phản xạ cứ thế cúi gằm mặt xuống, không đối diện với Yunho một lần. Nhưng Yunho nhất định không bỏ cuộc.
– Xin chào. Chúng ta lại gặp nhau. Hôm qua…
– Bỏ tay ra đi. – Yoochun cố gắng gằng tay Yunho ra khỏi cánh tay mình, để mong vụt thoát. Tuy mặt vẫn cúi xuống, nhưng trên tay dùng dằng.
Càng thế Yunho càng nắm mạnh hơn:
– Sao thế, sao cậu lại không muốn đối diện với tôi? Chuyện ban nãy cậu vẫn còn ngại hay sao?
– Không bỏ ra.
– Chờ đã, tại sao lại không muốn kết bạn, giới thiệu tên cậu cho tôi.
– Bỏ ra đi. – Yoochun liền dùng bàn tay còn lại ra sức kéo tay Yunho ra. Càng bị Yunho siết chặt hơn.
Trên tay không thể có lực mạnh như Yunho, cuối cùng vẫn bị Yunho nắm lấy. Nhìn mãi vào gương mặt của Yoochun, nhưng vẫn không sao đối diện được.
– Này. – Yunho vươn tay định nâng mặt đối phương lên, liền bị hất mạnh ra.
Nhưng chính điều đó mới giúp cho cậu phát hiện được chiếc bảng tên của cậu bé ấy
– Park Yoo…chun. – Yunho liền rất nhanh đọc nhẩm tên của cậu. Park Yoochun, đúng rồi, trên bảng tên đã ghi như vậy, thì đúng là tên của cậu chính là Park Yoochun.
Tuy nhiên khi âm thanh đó phát ra, bất giác Yoochun hoảng hốt dùng tay còn lại che lấy bảng tên của mình, rồi lại dùng hết sức lực để mong thoát khỏi con người lạ mặt kia, dù thế nhưng gương mặt vẫn cứng đầu cúi gằm xuống.
– Khoan đã tôi chỉ muốn được làm quen với cậu, cậu Yoochun, tôi là…. AAAAAAA……..
Yunho la váng trời, khi bất ngờ bị Yoochun cắn mạnh lấy vào cánh tay, vì quá đau nên cuối cùng cậu đã buông tay Yoochun ra. Nhân cơ hội đó cậu bé liền vùng thoát, Yunho đau đớn nắm lấy cánh tay thương tích, ánh mắt hướng theo người nam sinh đã sớm khuất sau hàng cây cổ thụ.
Cuộc gặp gỡ kỳ lạ đó đã chính thức đặt một dấu chấm hỏi thật lớn trong tâm tưởng của Yunho. Cậu bé có cái tên là Park Yoochun ấy, thực ra là một con người như thế nào, vì sao trong trường lại hùa nhau cô lập cậu, và vì sao cậu lại trốn tránh nhất định không muốn đối diện với Yunho.
Quá nhiều câu hỏi không có lời giải đáp bay nhảy trong suy nghĩ của Yunho.
Yoochun trở về lớp học của mình. Trong suy nghĩ của cậu liền nhớ đến người nam sinh ban nãy. Trông cậu ta khí phách ngang tàng, lại có nét gì đó thật nam tính, sẵn sàng đứng trước đám bạn xấu kia bênh vực cậu. Yoochun nhất thời cảm thấy có chút hoang mang. Sờ lên bảng tên của mình, âm thanh trầm ấm của người nam sinh ban nãy, đã gọi tên cậu, lần đầu tiên trong một năm quá, có một người đã gọi tên cậu như thế.
Yoochun cảm thấy sóng mũi có chút cay cay, là vì cậu quá sợ hãi khi đối diện với một người xa lạ, nên đã có hành động vô cùng thất lễ với thiện ý của người bạn ấy. Yoochun cảm thấy áy náy, nhưng điều đó có lẽ sẽ tốt, bằng không để cậu ta quen biết mình, đôi khi lại khiến cậu ấy gặp nhiều bất hạnh.
Yoochun ngồi lặng lẽ ở góc lớp, hướng ánh mắt mình ra khung cửa sổ, để được nhìn thấy bầu trời rộng lớn.
– Ê thằng khốn kìa, mày mau đi dọn lớp đi, còn ngồi đó làm gì?
Yoochun ngước lên nhìn, liền nhìn thấy tên lớp trưởng đứng chống nạnh đối diện với cậu, cuối cùng im lặng đứng dậy làm việc.
Bọn lớp này từ lâu đã quen đè hết việc lên đầu cậu, cứ xem Yoochun như là tôi mọi trong lớp. Thầy cô giáo cũng không buồn can thiệp để lấy lại công bằng cho Yoochun, giống như cậu sẽ phải mang theo cái ách đó vào cổ cho đến hết thời học sinh này vậy.
Yoochun quen rồi, cậu chỉ lặng lẽ làm hết công việc, rồi thì lại trở lại việc học bình thường, cậu không có ý kháng cự hay chống đối.
Khi tiết học cuối gần kết thúc, bên ngoài trời bất chợt vần vũ, mây đen kéo đến mịt mù, có vẻ trời sắp chuyển mưa.
Yoochun hướng ánh mắt mình ra cửa sổ, liền lo lắng, mẹ đang làm việc ở công trường, liệu có chỗ để tránh mưa hay không, Yoochun bắt đầu cảm thấy lo lắng bồn chồn. Nhưng còn những hai mươi phút nữa mới hết giờ.
Ban sáng cậu đã bỏ chiếc ô cũ vào cặp rồi, nhưng có lẽ mẹ cậu không biết liền nhét thêm chiếc ô bà mới mua vào cho con trai mình. Nếu như thế thì hẳn mẹ sẽ không có ô, bởi trong nhà chỉ còn lại hai chiếc duy nhất.
Yoochun không yên tâm, nhưng cũng bất lực, hiện tại là giờ môn Lý, cậu không thể tùy tiện bỏ ngang.
Chuông reo hết giờ, chỉ còn đợi như thế, Yoochun liền bật dậy và thu xếp tập vở lao ra khỏi lớp.
Cậu lo lắng chạy lại phòng bảo vệ để xin gọi một cuộc điện thoại. Thật may mẹ cậu đã bắc máy, bà liền vui vẻ nói với Yoochun, hiện tại đoàn công nhân đang xin trú tạm tại một xí nghiệp nên không hề bị mưa ướt, vì vậy cậu đừng quá lo lắng, nghe thế Yoochun thở phảo nhẹ nhõm.
Liền bước ra trước cửa hành lang, mưa bên ngoài xối xả không thương tiếc, cả sân vườn thật vắng, chỉ còn lại những hàng cây đang chống chọi lại với từng đợt nước mạnh mẽ ồ ạt quất vào tán lá.
Vì mưa nên cảnh vật xung quanh chẳng còn rõ ràng, nhưng điều đó khiến Yoochun cảm thấy thoải mái hơn, bất giác theo thói quen, cậu liền với tay ra khoảng không, hứng lấy những hạt mưa, mạnh mẽ rơi vào lòng bàn tay cậu. Đó là thói quen từ lúc bé thơ của Yoochun, không hiểu sao mỗi khi mưa ào ào xối xuống hiên nhà, là cậu liền đưa tay hứng lấy.
Cảm giác tê lạnh các ngón tay khiến cậu giống như được sống lại với ký ức của tuổi thơ. Có chút đau nhói trong tâm hồn, nhưng chí ít Yoochun vẫn cảm thấy như có ba mình ở bên tiếp thêm sức lực.
Lặng lẽ nhìn qua phía bên kia hành lang, một nhân dáng mờ ảo vừa quen vừa lạ. Yoochun nhìn sững lại, thì ra chính là người nam sinh ban nãy, cũng đang lặng lẽ ngắm mưa.
Yoochun nhẹ nhàng tiến lại gần, thật nhẹ, cố tình không để một tiếng động nào phát ra.
Yunho vẫn mãi mê ngắm mưa, không may hôm nay cậu đã yêu cầu vệ sĩ đi mua một ít đồ đem về nhà cho cậu, nên hiện tại phải đợi họ trở về mới có thể về nhà. Nhìn lớp màn mưa trong suốt phủ lấp toàn bộ cảnh vật, khiến Yunho cảm thấy lòng mình chênh vênh.
Trên cánh tay đang còn băng bó, do bị Yoochun cắn ban nãy, nhưng cảm tình không có đau đớn, chỉ là sự hiếu kỳ mỗi ngày một lớn hơn trong cậu.
Đang mải miết suy nghĩ, liền bất chợt cảm thấy có một vật vù qua trước mắt, nhìn kỹ lại, thì ra là một chiếc ô, một chiếc ô màu trắng.
Yunho liền quay lại, bất ngờ hơn khi đối diện với cậu chính là cậu bé nam sinh kỳ quặc ấy, Park Yoochun.
Yunho nhìn chăm chú Yoochun, rồi lại nhìn chiếc ô trên tay cậu bé, bất giác cầm lấy.
– Muốn đưa cái này cho tôi?
Cậu bé im lặng không nói, liền cúi mặt xuống.
– Này, nói chuyện một chút đi, vì sao cậu lại ương bướng như thế, nói chuyện khó đến thế sao, Park Yoochun?
Yoochun lại giật nảy người, khi nghe cái tên của mình phát ra từ miệng Yunho, âm thanh đó thực có một sức hút kỳ lạ với cậu.
Bất giác ngẩng lên nhìn.
Yunho tiến lại gần, càng thế Yoochun lại càng thụt lùi.
– Đừng, đừng lại gần.
– Vì sao vậy?
– Đừng, anh đừng lại gần em. Nếu… nếu anh nói chuyện với em… tất cả mọi người trong trường này… sẽ ghét anh.
Yunho sửng sốt nhìn cậu bé, nhất thời cậu không thể hình dung được những gì Yoochun đã nói:
– Tại sao chứ, tại sao lại như vậy?
Chưa kịp nhận được câu trả lời thích đáng, thì bất ngờ Yoochun liền vụt chạy đi, quá nhanh đến nỗi Yunho không kịp trở tay. Yoochun lao đi giữa trời mưa tầm tã. Thân người chẳng mấy chốc mà ướt sũng.
Yunho liền hối hả căng chiếc ô đuổi theo. Nhưng hoàn toàn không thể bắc kịp Yoochun.
– Yoochun à, Yoochun, Park Yoochun. – Yunho gọi thật lớn, âm thanh xuyên thẳng màn mưa.
Yoochun đã thật nhanh nép vào bên hông cánh cửa trường. Lúc bấy giờ trên miệng lại chỉ lẩm nhẩm: “Jung… Yunho. Yunho… Jung… Yun…ho.”
Cái tên khắc sâu vào tiềm thức của cậu, nhất thời ngấm vào tâm tưởng.

*** CHAP 1 ***

Ảnh

Mưa đầu mùa, cơn mưa phủ lấp tất cả tầm nhìn, mạnh mẽ xối xả không từ bất cứ ai, không khí chuyển sang cái nhịp điệu se lạnh thường có. Bầu trời vì mưa mà như không có được một chút trong trẻo, chỉ một màu vẩn đục u ám. Hàng cây nghiêng ngả như muốn bẻ cong bứng gốc ra khỏi mặt đất. Một cơn mưa đầu mùa tưởng chừng như cơn bão vừa kéo qua.

Đầu giờ chiều, một chiếc chuyên cơ đã lập tức cất cánh xuyên qua màn mưa rào. Màn mưa mờ ảo đem lại cho phi trường một không khí ảm đạm khó tả.

– Mừng cậu chủ đã trở về.

Một nhóm người đứng vây quanh chiếc máy bay, chờ đón người phía bên trong đó, khi cánh cửa mở rộng, một người đàn ông đứng tuổi căng chiếc dù ra trước, rồi đứng quay lưng lại nhìn vào bên trong.

Thiếu niên bước ra từ phía sau ông ta, người đàn ông đứng tuổi khẽ mỉm cười.

Thiếu niên mặc áo thun cao cổ, áo gile jeans, đội nón kết, trên gương mặt toát lên vẻ lạnh lùng, ánh mắt phủ sau lớp kính mát, không ai hình dung tâm trạng của cậu ta là đang vui hay buồn.

Nhưng điều mà cậu thanh niên đó hiểu rõ nhất, đó là cậu, Jung Yunho, cuối cùng đã trở lại Hàn Quốc.

Chiếc ô phủ che không cho mưa gió xâm phạm Yunho, nhưng điều đó không khiến cậu thoải mái lắm, nó làm cho khí phách muốn bức phá của cậu chùng hẳn xuống.

Một năm kể từ ngày ông nội qua đời, đây là lần đầu tiên cậu được đưa về Hàn Quốc, trong cái bộ dáng bụi đời thường ngày, Yunho chỉ nhún vai khi phi hành đoàn báo với cậu đã đến Inchoen. Cậu không có hứng thú với nơi này, càng không hiểu vì sao mình phải trở về đây, chỉ là nghe lệnh và tuân thủ, nguyên tắc sống chẳng thua kém một người lính bộ binh.

Nhưng Yunho tin rằng mình sẽ dễ dàng thích ứng với cuộc sống ở nơi đây, vì đơn giản cậu là Jung Yunho.

Sau khi mẹ cậu qua đời, ông nội của Yunho hiểu cha cậu sẽ mãi vùi đầu vào công việc và sẽ không có thời gian chăm sóc cho đứa cháu của ông, nên quyết định đưa Yunho sang Mỹ, cũng đã hơn mười năm rồi, Yunho mới trở về cái nơi được gọi là nhà của mình.

Nhưng giờ đây gia đình cậu đã có đôi chút thay đổi, cậu có một người dì ghẻ và hai đứa em, một trai một gái, nói làm sao nhỉ, có thể được gọi là anh em cùng cha khác mẹ.

Cha của Yunho là một con người nguyên tắc, lời ông nói ra chỉ một lần là phải tuân theo, có thể cuộc sống nơi quân ngũ đã đào luyện cho ông ý chí sắt đá hơn người. Yunho thực ngưỡng mộ cha mình, nhưng một năm mười hai tháng, cậu chỉ được tiếp xúc với ông có ba tháng hè, khi may mắn nào đó run rủi cho ông qua Mỹ thăm cậu đôi ba ngày, rồi lại lặn mất tăm, nên đối với Yunho mà nói cha cậu thực xa một tầm cây số.

Hiện tại cậu phải chấp nhận trở về, không còn cách nào khác, chỉ vì ở Mỹ không còn người thân bảo hộ, cậu đơn giản chỉ mới là một đứa trẻ 15 tuổi.

Yunho thở dài nhìn chiếc limousine chần ngần trước cửa sân bay và hàng tá những người mặc áo đen được gọi là vệ sĩ, cuộc đời của cậu thế là từ đây không tìm thấy ánh sáng của tự do nữa rồi.

Giương ánh mắt buồn chán nhìn ra khoảng không bên ngoài, xe cộ cũng khiến cậu ngợp mắt, người quản gia khẽ nhìn qua trông chừng cậu chủ mình, chỉ khẽ thở dài.

– Còn bao lâu mới về đến nhà? – Yunho hỏi, cậu nói đầu tiên trong ngày của cậu.

– Dạ còn hơn một tiếng nữa, cậu chủ cứ ngả lưng đi ạ, khi nào đến nơi, tôi sẽ lay gọi.

– Thế này thì còn hứng gì mà ngủ. – Yunho chán nản thở dài.

Nói thì nói thế nhưng khi đến được nhà mình, Yunho cũng đã ngủ một giấc dài, khi người quản gia gọi cậu thực giấc, cũng là lúc hiện ra trước mắt cậu cánh cổng ngôi biệt thự, mà trong hồi ức của Yunho có đôi chút mờ ảo ghi nhớ.

– Yunho, con đã về rồi. – Người mẹ kế vội vã chạy ra đón, khác với biểu hiện của một người dì ghẻ bình thường. Yunho ái ngại nhìn bà, rồi cứ thể thản nhiên đi vào trong.

Bước vào đại sảnh, có hai đứa nhỏ đứng dơ đôi mắt tròn xoe nhìn Yunho chằm chằm, như thể một sinh vật lạ nào đó vừa tiếp mặt đất.

Đối diện với hai đứa nó, đột nhiên trong cậu cũng có đôi chút máu mủ huyết thống, mà chính cậu cũng không hiểu đâu ra, liền tỉnh tại kéo lấy trong túi áo ra một con búp bê, cùng một con robot, rồi thuận tay đưa cho hai đứa.

– Anh Hai tặng này.

Hai đứa bé nhìn sững Yunho, rồi nhìn xuống hai món quà tặng trên tay cậu, sau đó đột nhiên nhảy cẫng lên rồi chạy đến chụp lấy và hò hét kéo nhau ra sân sau. Yunho nhìn theo bọn trẻ rồi chỉ im lặng đứng đó.

Cái này được gọi là gia đình sao?

Suy nghĩ của cậu chưa kịp hình thành, thì tiếng của người mẹ kế đã vang lên ở phía sau, khiến Yunho lập tức thở dài.

– Trời ơi thấy chưa, hai đứa nó quý anh Hai, nên quà anh Hai cho là lập tức cầm lấy mà chơi. Yunho à, hai em rất là nhớ con đó.

Yunho xua xua tay, hàm ý bảo bà ấy im lặng giùm cho, cậu cả ngày đã chịu tra tấn bởi tiếng máy bay, giờ không chịu nổi cái âm thanh nhão nhão đó rót vào tai nữa.

– Phòng tôi đâu? – Yunho hỏi trống không.

– Ở trên lầu. – Bà dì ghẻ cũng nghiêm sắc mặt đáp lại.

– Thế này mới ra dáng dì ghẻ. – Yunho cười đưa đẩy, rồi một phát đi lên lầu, chẳng nói chẳng rằng.

Bà dì ghẻ trừng trộ nhìn theo, phải rồi, thế này mới được gọi là con chồng, này cái thằng Jung Yunho hỗn xược kia, tôi mà không có bị bố cậu rào trước đón sau, dọa này dọa nọ thì chắc chắn cậu đã chết với tôi rồi.

Kỳ thực bố Yunho hiểu tính con trai mình, nên trước khi cho vợ kế của ông tiếp xúc với nó, cũng đã nói trước vài lời, nói là nói trước cho có lịch sự, chứ thực chất ra là dọa bà vợ kia, nếu để phật ý con trai ông dù chỉ một lời nói hay cử chỉ, thì lập tức bà sẽ ra khỏi nhà không một xu dính túi.

Thân phận của bà ta rốt cuộc cũng chỉ là một bảo mẫu không hơn không kém.

Nhìn hai đứa con giành giựt nhau món đồ chơi của Yunho khiến bà lá gan liền ở trên đầu, nhưng không làm sao cho cơn tức dìm xuống.

Yunho ngồi chống cằm ngắm mưa, những hạt mưa vươn đầy cửa sổ, khiến cậu như cảm thấy cuộc sống của mình càng bức bối hơn, rồi từ đây mọi thứ bao xung quanh cậu sẽ là bốn bức tường này và cái đám bè lũ vệ sĩ, cùng với một bà dì ghẻ chả ra sao cùng hai đứa em chả hiểu từ phương trời nào rơi xuống. Trời ơi sao cuộc đời lại khổ đến thế? Yunho vò đầu, tức tối.

Bên ngoài mưa vẫn xối xả như trút nước, thật sự khiến cho Yunho chỉ muốn bức tung căn nhà này.

Cạch.

Tiếng mở cửa khiến cậu quay lại. Một người đàn ông đứng tuổi bước vào, nhìn thấy ông, Yunho liền đứng dậy.

– Con trai, mừng con đã về.

Nói đoạn ông tiến lại gần, ôm chầm lấy Yunho, bằng cái ôm thật mạnh.

Yunho khẽ nhíu mày, đúng là cha cậu, không sai, nhưng có thể do lâu quá không gặp nên nhất thời cậu đã không còn nhớ ra khuôn mặt ông. Vớ vẩn thật, đó là cha cậu kia mà?

Bữa cơm tối diễn ra trong cái không khí ấm cúng mà nó bắt buộc phải có, nhưng chỉ khiến cho những con người trong cuộc chịu sự tra tấn còn khủng khiếp hơn cả thời chiến tranh. Yunho ngao ngán nhìn xung quanh, ánh mắt cậu chỉ có thể vui lên đôi chút khi dừng lại ở hai đứa em của mình, có thể, vì chúng nó có đôi chút dòng máu của cậu chảy trong đó nên mới có cảm giác đó chăng? Hai đứa bé nhìn Yunho cũng mỉm cười liếng thoắng.

****

Ở phía xa khu biệt thự xa hoa đó, một con hẻm nhỏ liền hiện ra, khu hẻm sâu là nơi tập trung những con người cùng khổ.

Một người phụ nữ đang chuẩn bị bữa cơm tối cho con trai của mình, nhưng mãi không thấy đứa trẻ trở về.

Bà liền đi tìm, nhưng quanh những nơi trong khu phố ấy đều không thấy, điều đó khiến bà thực sự rất lo. Không biết chuyện gì đã xảy ra.

Đến khu công viên cạnh nhà, liền nhìn thấy một nhân dáng nhỏ bé, đang ngồi vắt vẻo trên chiếc xích đu. Người mẹ liền thở phào, nhẹ nhàng bước đến gần. Cậu bé nghe tiếng chân liền quay lại:

_ Yoochun, sao con lại đi chơi xa thế?

Yoochun nhanh chóng đứng dậy, nhìn mẹ chỉ mỉm cười:

_ Dạ không, con… con chỉ muốn hóng gió.

Nói đoạn cậu liền kéo tay mẹ mình rời khỏi khu công viên.

Yoochun cười tươi rồi hỏi han mẹ này nọ, nhưng gương mặt của cậu thực sự rất trống rỗng. Người mẹ hoàn toàn hiểu được lý do vì sao con trai của mình lại ngồi ở khu công viên đó.

Là nó muốn chờ cha của nó trở về.

Yoochun ăn cơm ngon lành, nhưng chỉ chừng dăm đũa lại đảo mắt nhìn ra bên ngoài. Phía ngoài cửa chỉ là một không gian tịch mịch đến mức cậu cứ cảm thấy như cả khu xóm này chỉ có duy nhất một mình ngôi nhà tồi tàn của cậu.

Sau cơn mưa, mọi thứ như được gột sạch dưới tấm khăn của thiên nhiên, cả đất trời, cây cỏ đều trở nên tươi tốt lạ kỳ, nhưng chẳng khiến Yoochun vui lên được chút nào, cậu vẫn đợi hình bóng cha của mình.

Một năm về trước, cha của cậu đột nhiên nhận được bức điện tín, sau đó liền vội vã mang cậu đi, mua sắm rất nhiều thứ cho cậu, nào là sách vở, bút viết, và cả bộ bút chì màu mà Yoochun ao ước từ lâu. Yoochun không hiểu vì sao cha mình lại hối hả như vậy. Khi cậu nhìn thấy hộp chì màu ấy, hộp bút chì mà cậu ngày nào cũng phải đứng chầu chực ở tiệm dụng cụ mỹ thuật chỉ để được ngắm nó, Yoochun đã rất ngạc nhiên, cậu nhìn cha mình, nhưng ông chỉ vuốt tóc con trai rồi nói:

– Ba tặng con, đây là món quà mà ba đã mơ ước có thể mua được cho con từ lâu.

– Nhưng ba làm sao lại có nhiều tiền như thế? Hộp bút chì này rất mắc tiền.

– Con yên tâm, con trai, ba có tiền, ba có rất nhiều tiền.

Đó là lần cuối cùng Yoochun được nói chuyện với ba. Từ đó cho đến nay, cậu chỉ biết rằng ba mình đi công tác, tuyệt nhiên không bao giờ biết ông đi đâu. Người có lẽ biết được sự thật chỉ có duy nhất mẹ cậu, nhưng bà cũng không bao giờ hé răng với cậu nửa lời.

Buổi sáng nay, dù trời giông gió như thế, nhưng vẫn có những người lạ mặt đã đến nhà. Họ nói gì đó với mẹ rồi cáo lui, sau đó mẹ cậu đã khóc nức nở ở trong phòng, Yoochun gọi thế nào bà cũng không trả lời. Phải đến tận chiều, cơn khóc của bà mới nguôi ngoai.

Yoochun nhìn mẹ, không dám hỏi nhiều, chỉ im lặng ăn hết phần cơm. Bà mẹ gắp thức ăn cho con, rồi rầu rĩ nhìn nó, sau đó thở dài, hướng ánh mắt ra bên ngoài.

Không gian vẫn một màu đen lãnh đạm.

– Chồng của cô đã bị tình nghi là gián điệp hai mang.

– Sao lại như thế được chứ? – Người phụ nữ hốt hoảng.

– Hiện tại chúng tôi đang truy lùng anh ta, nếu như anh ta trở về nhà, mong cô hãy hợp tác mà khuyên chồng minh ra đầu thú.

– Không, không thể nào, chồng tôi không thể là gián điệp được, dù anh ấy có tham gia ở sở tình báo thì tuyệt nhiên cũng không thể là gián điệp, chuyện này là không thể, các ông có nhầm lẫn gì không?

– Chúng tôi cũng rất tiếc, nhưng đã có đầy đủ chứng cứ báo cáo rằng, Park Jungmyung là một gián điệp của tổ chức tội phạm quốc tế, hiện tại tổ chức này đã bị lật đổ, nên anh ta cũng hết đường thoát.

– Không, không thể, không thể, Yoochun ơi, ba con không thể nào, không thể nào…………..

Người phụ nữ gào thét trong vô vọng, nhưng vẫn không dám nói gì với đứa con trai của mình, một mình bà cắn sâu nỗi đau vào trong lòng.

Yoochun rất ngưỡng mộ ba của mình, dù ba cậu chỉ là một viên chức, theo như những gì cậu biết, nhưng ông là một người cha hiền lành, luôn hết lòng vì gia đình. Ngoại trừ những lúc đột nhiên ông đi công tác biệt tích như hiện giờ, thì hầu hết thời gian còn lại ông đều chăm sóc và quan tâm Yoochun. Cậu thích gì, đam mê gì, muốn trở thành cái gì, ông đều ghi nhớ rất rõ.

Với Yoochun, ba cậu là tất cả bầu trời của cậu. Nếu bây giờ để thằng bé biết ba mình là một gián điệp hai mang, liệu nó có thể chịu nổi đả kích.

Người mẹ thở dài nhìn con, bản thân bà cũng không thể tin chồng mình có thể làm một việc xấu xa phản bội lại Tổ quốc như vậy. Cho đến khi bà hiểu được ngọn nguồn sự thật, thì nhất định không được để Yoochun hiểu ra được nội tình. Bà tin chồng bà nhất định sẽ trở về.

Nhưng niềm tin của con người dường như chỉ là một bọt không khí không hiện hữu. Sớm hôm sau mọi tít báo đã đăng tải “Một gián điệp hai mang đang bị truy nã”.

Điều đau đớn hơn tất cả, nhìn vào bức hình ấy ai cũng biết đó là ba của Yoochun, ai cũng biết đó là ông kỹ sư nông nghiệp thuần túy ở nông trại chăn nuôi. Vậy mà bây giờ lại xuất hiện tờ bào với cái tên hết sức kỳ quái.

Buổi sớm hôm ấy, Yoochun đến trường, thật bình thường như mọi ngày, thế nhưng đối diện với cậu là những ánh mắt dè dặt, là những cái nhìn khinh miệt. Yoochun vô cùng ngạc nhiên, cậu không dễ lý giải được thái độ đó của mọi người trong khu dân cư vốn dĩ rất thân thiện này.

Yoochun bắt đầu sởn hết gai ốc khi cậu bắt gặp những cái nguýt dài chua ngoa, những cái nhìn dè bĩu, chuyện gì đã xảy ra với cậu vậy, mọi người đối xử với cậu còn hơn một thằng hủi.

Đến trường, cái không khí đó cũng kỳ lạ như thế. Yoochun cuối cùng cũng đã nhận ra, không phải chỉ có góc phố nhỏ yên bình của cậu mới có phản ứng kỳ lạ như vậy, mà cả trong ngôi trường thân quen này, mọi thứ cũng đều thay đổi, thực sự có cái gì rất khác biệt.

Yoochun ngồi xuống đâu cũng đều bị lánh xa, cứ như thể cậu mắc phải căn bệnh truyền nhiễm đáng sợ.

Tại sao lại như thế?

Cậu là một học sinh giỏi của trường, được bao nhiêu bạn bè mến mộ, có rất nhiều bạn bè thân thiết, nhưng bây giờ tất cả bọn họ đều đột nhiên xa lánh cậu, đẩy cậu ra khỏi thế giới của họ, Yoochun thực sự rất hoang mang.

Xoạch!!!!!!!!!!!!!!!

Một cái gì đó ném vào mặt Yoochun, khiến cậu chới với, sau khi định thần lại mới hiểu được đó là một tờ báo. Cậu nhìn tờ báo, rồi lại ngẩng lên nhìn đám bạn vây quanh mình, bọn chúng chỉ cười khẩy:

– Này thằng phản bội, mày đọc đi, cha của mày có phải là người trong ảnh không, một thằng phản bội đáng kinh tởm.

Yoochun hoảng loạn chụp lấy tờ báo, cậu giống như bị một tia sét mạnh mẽ đánh ngang người, khi nhìn thấy ảnh cha mình, kèm với tít báo: “Tên tội phạm hai mang bị truy nã.”

Chuyện gì thế này, không không phải, không thể như thế được. Yoochun run rẩy, toàn thân của cậu chết đứng lại, giống như không có máu lưu thông trong cơ thể ấy. Xung quanh liền tối xầm lại trước mắt. Yoochun không tin, có chết cũng không thể tin.

Cậu bé liền vội vã chạy về nhà, cậu nhất định phải gặp mẹ, phải cho ra lẽ. Nước mắt đã nhòe đi trên bờ mi, Yoochun cứ thế cắm đầu chạy một mạch quên cả nghỉ ngơi.

Khi về đến nhà, cái mà cậu nhìn thấy chỉ là một mớ hỗn độn, toàn bộ vật dụng trong nhà cậu bị đảo tung lên, còn mẹ cậu ngồi chết sững giữa sân nhà.

Xung quanh hàng xóm xầm xì to nhỏ, trong lúc đó một đám những người lạ cứ thế xáo hết chỗ này lại đến xốc hết chỗ kia, cho đến khi mọi thứ đều đảo lộn lên cả mới chịu từ bỏ.

Yoochun tay run run cầm tờ báo, nhìn những người xốc xáo đồ đạc trong nhà mình, rồi lại nhìn người mẹ như cái xác không hồn, cậu giống như bị chôn chân tại giữa sân nhà.

Người đàn ông cao lớn mặt bộ đồ khoác da, quần jeans mạnh mẽ oai phong, bước ra từ trong căn nhà của Yoochun, nhìn xung quanh, rồi bất chợt dừng lại trước cậu bé. Không hiểu vì lý do gì đột nhiên ông chuyển từ ánh mắt sắt lạnh trở thành một đôi mắt chất chứa bi thương, đứng nhìn cậu bé hồi lâu không lên tiếng.

Cuối cùng ông tiến đền gần chỗ mẹ của Yoochun:

– Xin lỗi vì đã làm phiền chị, nhưng đây là nhiệm vụ của chúng tôi, xin chị bỏ quá cho. Nếu Junggie (tên thân mật của của ba Yoochun) có trở về, thì chị nhất định cũng phải khuyên anh ấy ra đầu thú.

Những lời nói đó đủ để Yoochun hiểu rằng, người đàn ông đó có quan hệ thân thiết với ba cậu, nhưng ông ta là ai, chính bản thân cậu cũng không biết.

Yoochun nhìn mẹ, ánh mắt của bà bây giờ giống như là một người đã chết từ ở cõi nào, người chồng mà bà đã tin tưởng bao năm qua, làm sao có thể????

Người đàn ông ấy bước qua Yoochun, nhưng rồi lại đặt tay lên vai cậu bé, hàm ý động viên, Yoochun không dám nhìn biểu cảm của ông, cậu chỉ trân trân nhìn vào mẹ, trái tim của cậu đau thắt.

Yoochun chạy lại ôm chầm lấy mẹ, lúc bấy giờ bà mới sống lại, quay sang nhìn thấy con trai, bất giác bật khóc:

– Yoochun ơi, làm thế nào bây giờ, chúng ta phải làm sao đây, Yoochun ơi, tại sao lại như thế này, trời ơi con tôi, biết phải làm sao đây, trời ơi, mình ơi, tại sao lại có thể như thế??????????????????

Người mẹ gào khóc lên đau đớn quằn quại, nước mắt của bà không chỉ tuôn ra như mưa, mà bàn tay lại cứ đập mạnh vào ngực, lớn tiếng than khóc.

– Mẹ, mẹ ơi, mẹ. – Yoochun lo lắng gọi mẹ liên hồi.

– Yoochun chúng ta phải làm sao con ơi? – Mẹ cậu lại ôm chầm con trai khốc ngất.

Vậy là đúng rồi, những gì báo đã đưa tin hoàn toàn đúng sự thật, chính là cha cậu, là kẻ làm gián điệp hai mang, phản bội lý tưởng của đất nước này. Tại sao lại như thế, tại sao?

Yoochun khóc nghẹn, không thể bật thành lời, nhưng cổ họng của cậu nghẹn đắng lại. Là cha cậu sao, thật sự là cha cậu sao, Yoochun không dám tin vào điều đó, tại sao cha của cậu lại có thể…

Yoochun tông cửa chạy ra ngoài, cũng như ban nãy cậu chạy về nhà, bây giờ chạy đi cũng cùng tâm trạng như thế.

Yoochun cứ thế chạy mãi chạy mãi, cậu không dám tin những gì mình nghe thấy, mình nhìn thấy là sự thật. Cậu nhất định phải tìm hiểu mọi chuyện.

Bây giờ thì cậu đã hiểu vì sao mọi người lại nhìn cậu bằng ánh mắt lạ lẫm như thế, thậm chí dè bĩu, phỉ nhổ vào cậu, thì ra là như vậy, Yoochun mãi chạy như thể không dám nhìn lại phía sau mình.

Khi Yoochun lao đến khu công viên thì trời cũng đã nhá nhem tối. Cậu thắng lại rồi cúi đầu thở dốc, sau đó lạu ngẩng mặt lên trời, và gào lên trong tận cùng đau thương và tuyệt vọng.

Ba của cậu, con người mà cậu tin tưởng hơn cả bản thân mình, tại sao lại có thể??????????????

AA!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Tiếng la vọng lên giữa không gian vắng lặng, Yoochun nhắm nghiền đôi mắt của mình, mặc cho nước mắt tuôn ra.

Sau đó cậu quỳ phục xuống đất, khóc nức nở.

Một bóng đen bao trùm lên Yoochun, trong khi cậu đang vật vã đau đớn, bóng đen đó choáng ngợp hết cả thân người gầy yếu của cậu. Cho đến khi bàn tay đó chạm vào Yoochun.

Kể từ sau ngày đó, mọi người trong khu phố nhỏ không một ai nói chuyện với mẹ con Yoochun. Những đứa trẻ vốn trước đây luôn theo chân cậu để được cậu dạy cho học cũng đều lảng tránh đi nơi khác. Cư dân trong khu phố không một ai cho con mình chơi với Yoochun.

Cậu bé liền bị cô lập trong cái thế giới nhỏ bé đó.

Xung quanh mọi người vẫn tiếp tục xỉa xói cậu và mẹ cậu. Thậm chí có vụ mất cắp nào đó xảy ra trong khu dân cư, thì cái tên của Yoochun lại bị nêu lên đầu.

Mẹ của Yoochun vốn là một cô giáo tiểu học, sau sự cố đó liền bị các đồng nghiệp khinh rẻ, cuối cùng bà đã phải nộp đơn xin thôi việc.

Trở về nhìn Yoochun đang tất bật bắc cơm, nấu đồ ăn, khiến bà không khỏi chùng lòng, khóe mắt thoáng ửng lên, nhưng liền cố kìm nén. Yoochun cũng vậy, cậu cố gắng vui vẻ để không khiến cho mẹ phải chịu áp lực.

Có lẽ mẹ cậu sẽ không thấy được hoàn cảnh của cậu khi ở trường như thế nào, mọi người đối xử với cậu thậm tệ ra sao. Hầu hết các bạn đều xem cậu là một con vật xấu xa nhất, liền xua đuổi né tránh, thậm chí còn ném tất cả những thứ vật thải đáng nguyền rủa nhất lên đầu cậu.

Nhưng Yoochun nén nhịn tất cả, cậu cứ xem như đó là việc hiển nhiên mình phải chịu. Lâu dần cậu mất luôn tiếng nói, khi ở trong trường liền trở thành một pho tượng di động. Mọi người liền gán cho cậu cái tên Con quái vật, một quái vật gớm ghiếc nhất mà họ từng thấy.

– Thằng phản bội.

– Gớm quá, chân tao có đạp thứ gì mà thối vậy?

– Đâu nào, đâu nào? Để tao xem.

– Ha ha ha, mày đạp phải phân chó rồi, ha ha ha, mau đi rửa chân đi kẻo thối cả làng đấy.

– Đi ra đi thằng điên kia, mày chỉ làm bẩn lớp học này thôi.

Và còn rất rất nhiều những lời nói cũng như sự phỉ báng mà chúng bạn dành cho cậu. Cả các thầy cô giáo vốn ngày trước rất yêu quý Yoochun, nay hầu như đều xa lánh.

Thậm chí mọi người còn tự tạo dựng lên một câu chuyện về cậu, bóng ma nào đó đang đi theo Yoochun, sẽ nhập vào bất cứ ai chơi với cậu.

Yoochun vẫn ngậm ngàn đắng nuốt cả vạn đau thương vào lòng. Nhưng trong trái tim của cậu, cũng như trong suy nghĩ của Yoochun, cha của cậu hoàn toàn trong sạch.

– Yoochun a.

– Ba ơi, ba, có phải là ba không?

– Là ba đây. – Người đàn ông kéo khăn che mặt xuống, đúng rồi chính là ba của cậu.

– Ba ơi. – Yoochun chạy bổ nhào tới ôm chầm lấy ba.

– Yoochun, ba xin lỗi, ba xin lỗi con. – Người cha ôm xiết lấy con trai của mình.

– Ba ơi, tại sao mọi người đều nói về ba như vậy? Tại sao họ lại nói ba là gián điệp hai mang? Chuyện đó không phải là sự thật đúng không ba? Không phải đúng không?

– Ba xin lỗi con Yoochun, hiện tại ba không thể giải thích được gì cho con cả. Nhưng ba đến đây chỉ để nói cho con rằng, ba của con là hoàn toàn trong sạch, ba không phải là kẻ đã phản bội lại đất nước này.

– Thế thì vì sao bọn họ lại nói như thế ạ, lại còn truy nã ba?

– Chuyện đó sau này khi lớn lên con sẽ hiểu. Yoochun à, chỉ cần con nhớ rằng, ba hoàn toàn trong sạch, ba sẽ không bao giờ làm bất cứ một việc gì khiến con phải xấu hổ. Yoochun, con nhất định phải tin vào điều đó, con hiểu không?

– Vâng, con tin, con tin ba, con tin ba nhất trên đời.

Người cha ôm chầm lấy con trai của mình. Nước mắt của ông dàn dụa.

Cho đến ngày gia đình Yoochun nhật được tin ông đã chính thức bị áp giải về bên nhà lao của tù nhân chính trị. Và ở đó ông đã bị tuyên án tử hình.

Ngày tòa án binh tuyên án, mẹ Yoochun đã ngất tại tòa, trong khi đó ánh mắt ba cậu mãi đau đáu nhìn cậu, giống như là “Hãy tin ba, con nhất định phải tin ba.”

Vâng, cậu tin ba, Yoochun chỉ sống với niềm tin đó, nhưng hiện tại của cậu quá mức tàn khốc, khiến cho cậu không biết niềm tin đó rồi sẽ đi về đâu, không ai lý giải cho cậu sự tình, họ chỉ bắt buộc cậu phải chấp nhận, và phải gánh chịu hậu quả từ nó.

Rốt cuộc ba cậu là ai, rốt cuộc ông đã làm gì để ra đến nông nổi này, Yoochun quả thực rất hoang mang.

Nhưng vì đã hứa với ba, nên cậu nhất định phải tin tưởng, và cắn răng chịu đựng sự miệt thị của người đời.

Hằng ngày đều phải chấp nhận sự chửi bới đánh đập vô cớ của lũ trẻ trong khu phố, rồi các bà các chị đều lảng tránh, rồi hất hủi, xua đuổi cậu bé như thể đó là một trọng tội đáng bị ngũ mã phanh thây.

Buổi sớm nào Yoochun cũng phải ra sân nhà dọn mớ rau thối, trứng thối vứt đây trong hiên nhà. Cậu không dám để mẹ mình phải nhìn thấy sân vườn hỗn độn như vậy, đành cứ một mình lặng lẽ dọn dẹp hết.

Cho đến khi cái ngày khủng khiếp nhất cuộc đời của cậu, ngày mà cảnh sát đến nhà và yêu cầu mẹ và Yoochun đến nhà xác để nhận lại thi thể của cha cậu. Yoochun biết rằng giây phút đó, cha cậu đã vĩnh viễn mang theo cái bí mật đó xuống mồ.

Yoochun lặng lẽ đứng im lặng trước cửa nhà xác xà lim. Nơi đó chắc chắc sẽ nhận được chút tro tàn của ba cậu. Đã lâu lắm rồi, cậu không biết đến tiếng nói, cứ thế đứng trầm ngâm ở một góc sân.

Khi mẹ cậu bước ra, Yoochun nhìn thấy ánh mắt của bà hoàn toàn vô hồn, trên tay của người cảnh sát đi ở bên, là một chiếc hộp gỗ, được phủ bằng mảnh vải trắng.

Yoochun chết trân nhìn chiếc hộp đó.

Mẹ và Yoochun quyết định sẽ rải tro của ba cậu xuống một nhánh sông Hàn, như ước nguyện ngày trước của ông. Yoochun không nói gì, chỉ im lặng làm công việc không hề mong chờ này. Nhưng trái tim cậu thắt lại từng cơn, chưa một ai nói cho cậu hiểu, vì sao cha của cậu rốt cuộc chỉ còn lại chút bụi mở hư ảo tan vào làn nước mỏng manh.

Bất giác nước mắt Yoochun rơi xuống.

http://mp3.zing.vn/bai-hat/Sympathy-Various-Artists/ZW6O8BEU.html

 

[Fanfic] Break | 2U | Casting

– Author: Teddy – W (chính là ta =)))

– Rating: 18 + (cái nài có phần mẫn cảm nên nếu bạn mún đọc thì yêu cầu phải đúng độ tuổi)

– Pairings: Jung Yunho, Shim Changmin, Kim Jaejoong, Park Yoochun, Kim Junsu, TOP và các nhân vật khác.

– Disclaimer : Họ không thuộc về Lee nhưng số phận của họ ở nơi này là do Lee tạo ra

– Category: Dĩ nhiên là Very Sad rồi, bạn Lee mờ *cười nham hiểm*

– Note: Một câu chuyện dựa theo nguyên tác của bộ phim I Miss You, tuy nhiên ở đây tình tiết sẽ được thay đổi cho phù hợp với ngữ cảnh, và hiển nhiên là các nhân vật sẽ mang tính cách mới so với các nhân vật trong phim.

+ Xin nhắc lại một lần chót, ta đơi là fan của 2U nên nếu bạn nào có thắc mắc vì sao YJ không thành đôi trong các fic của ta thì cảm phiền comeback giùm

+ Ngôn từ trong fic có thể không phù hợp với trẻ em, nên tuyệt đối những ai đươi 18 đều phải comeback

+ Truyện của ta rất nhảm, nó chỉ được vik trong một lúc suy nghĩ của ta nó chênh vênh không bình thường, nên nếu có gì sơ suất hoặc khiến các bạn cảm thấy khó chịu thì một các bạn sẽ góp ý thẳng để ta sửa chữa, hai là các bạn comeback lun nhé, ta rất mong không có sự khích bác nào trong quá trình ta post truyện, nếu được thì mong các bạn hãy còm để cho ta hạn chế của ta, đơn giản thế thôi.

– Tóm tắt: Một cuộc gặp gỡ bất ngờ ở sân thượng của một ngôi trường Trung học, những giọt nước mắt đã dẫn dắt một cuộc tình tưởng chỉ là trong mơ, giữa một cậu học sinh cao trung 15 tuổi và một cậu bé học sinh trung học 14 tuổi. Sau một biến cố không may, cuối cùng họ đã lạc mất nhau. Trong cái đêm tối kinh hoàng đó, cậu thiếu niên Jung Yunho đã đánh mất người yêu của mình. Mang theo nỗi đau thương đó suốt 14 năm, Yunho đã sống mà chỉ luôn hướng về mối tình đầu của mình. Và, trong một cơn mưa định mệnh, anh đã gặp lại cậu bé ấy….

936398_132997450237385_1847851331_n

 

*** Casting ***

 

Bs51C
Jung Yunho (15 tuổi / 29 tuổi): 15 tuổi, nhiệt huyết tuổi thành niên, cuộc sống bao bọc bởi màu hồng, và cũng là giây phút tìm được tình yêu trong sáng. Xòa……. Thế là tuổi 29 đã đến, kể cả khi cuộc đời anh đã trôi qua 14 năm dài đằng đẵng, thì anh vẫn sẽ chạy, chạy mãi chạy đến khi sức lực cuối cùng kiệt quệ, anh vẫn không bao giờ từ bỏ khát vọng tìm kiếm em. Dù đối diện với anh vẫn là tấm lưng lạnh lùng của em, nhưng điều đó không quan trọng khi trái tim của anh luôn chỉ hướng về em. Không phải là nỗi day dứt đày đọa anh trong suốt 14 năm qua, mà chỉ là khát vọng muốn được sống trọn vẹn cùng tình yêu dành cho em. Hãy để cho anh được một lần nói câu : “Xin lỗi, anh vẫn mãi yêu em.”…

 

b_09
Shim Changmin (15 tuổi) / Max Sullivan (29 tuổi): 15 tuổi, giấc mơ thống lãnh thế giới vẫn hằng ấp ủ, luôn được nuôi dạy để trở thành người kế thừa gia tộc. Đùng…. Phát súng oan nghiệt mang đến tuổi 29 chỉ luôn chất chứa oán thù. Nợ máu phải trả bằng máu, Jung Yunho mày phải trả lại tội lỗi của cha mày đã gây ra cho tao và gia đình tao. Nhưng, nụ cười ấy lại ẩn hiện trong tâm trí, anh biết phải làm thế nào nếu như có một ngày em rời xa anh. Không, xin hãy ở lại bên anh, nhất định phải ở lại bên anh, mãi mãi. Nếu em không muốn cả thế giới này, và cái tên Jung Yunho kia đắm chìm trong biển máu, thì nhất định không được rời xa anh, dù chỉ là nửa bước…

 

55498581-1352346094-kim-jae-joong-520121110095316500
Kim Jaejoong (15 tuổi / 29 tuổi): 15 tuổi, trong sáng, chất chứa nhiều khát vọng, lại phải đối diện với những kẻ bôi nhọ Tổ quốc mình, thật đáng ghét. Nhưng không hiểu sao không thể ghét thằng nhóc ấy được. 29 tuổi, cha đã mất, chỉ còn lại người mẹ nuôi và người bạn Jung Yunho hào khí ngút trời. “Yunho à, anh có biết, trong trái tim em từ lâu đã chứa đựng bóng hình anh?”…

 

4c827dbddd6ad004e87b9db1ae79774f_40744227_3b87e950352ac65cfd5420c7fbf2b211
Park Yoochun (14 tuổi) / Micky Johnson (28 tuổi): 14 tuổi, luôn phải sống trong sự ghét bỏ của người đời, nhưng trong thâm tâm vẫn tin tưởng vào cha, một lòng tôn kính ông. Yunho đã xuất hiện thật bất ngờ trước cậu bé ấy, che chở cho cậu, và luôn là chỗ dựa cho cậu. Tình yêu mãnh liệt đã khiến cậu bé quên mất đi nguy hiểm cận kề. Xòa….. 28 tuổi, bước đi trong ánh đèn rực rỡ của sàn catwalk, cùng những đau thương, ám ảnh vây kín tâm hồn trong suốt 14 năm qua. “Jung Yunho, xin lỗi tôi không thể yêu kẻ đã bỏ rơi mình.”…

 

10-13
Kim Junsu (29 tuổi): Hú hú hú, tại sao cuộc sống của chúng ta cứ mãi nghèo khó thế này, trong khi công việc của chúng ta thực sự rất cao cả. Lũ tội phạm nó làm cái quái gì mà giàu thế chứ, thật là ấm ức mà. “Jung Yunho, tớ đói, mau bảo Jaejoong nấu cho tớ vài món đi.” Trái tim nhiệt thành của chàng cảnh sát 29 tuổi, ôi Jung Yunho chỉ có một mình cậu xứng đáng là tấm gương cho tớ học hỏi…

 

fan-hoang-hot-nghe-tin-donT_O_P-nhap-ngu2
TOP / Max Sullivan (30 tuổi): Đã mang ơn một lần, sẽ dùng trọn đời để đáp trả, Minnie, tôi nợ cậu ơn cứu mạng, khác nào thác sanh một lần nữa. Chỉ cần là mong muốn của cậu tôi sẵn sàng làm hết tất cả. Gia đình họ Jung ư, tôi sẽ giúp cậu vò nát chúng thành tương. Jung Yunho ư, tôi sẽ giúp cậu đày đọa hắn sống dở chết dở. Micky à, được rồi, tôi sẽ thay cậu trông chừng, bảo vệ cậu ấy, và nếu cần tôi sẵn sàng bắt cậu ấy phải ở bên cậu trọn đời.

 

Pi et: Thanks J3nnyPham nhé, nhờ có em mà ss đã tạo được kỳ tích, iu em :-*

 

[Long fic] Hoa thủy tiên | Teddy_W | Chap 2

Chap 2

Tình là hạt nắng mong manh
Hay sương mờ sớm phủ
Chỉ biết giữa cõi đời bất tận
Tình vĩnh viễn không biên giới mà lui…

Đó là mùa thu đầu tiên, sau một kỳ nghỉ hè thực sự thú vị, học sinh khắp nơi lại tề tựu về trường, không khí nô nức hòa trong cái hơi lạnh se se của những con gió thu thoang thoảng. Trời như trong hơn, lòng người cũng thanh thản hơn, một năm học nữa lại bắt đầu, cùng nhau xây dựng lại ước mơ tạm gác lại trong mùa hè nhộn nhịp kia.

Soo Yoen trở lại trường, cùng Jin Kook và cả Hana, năm nay hình như là năm thử thách chính bản thân Soo Yoen, khi Hana cũng muốn chuyển về cùng trường với cô. Soo Yoen cảm thấy không thoải mái với cô em họ này, dù cứ phải giáp mặt, nhưng với tâm tình khó tả của một cô bé mới lớn, thì Hana là cô em họ hay gây phiền phức và luôn khiến cho Soo Yoen không được vui vẻ cho lắm.

“Em là Hana, em họ của Soo Yoen.”

Kiểu cách gì thế nhỉ, sao lại chào hỏi Jin Kook theo phương cách kia.

Bất ngờ, Hana lại còn nắm tay Jin Kook, khiến Soo Yoen khó chịu quá, nhưng thái độ của Jin Kook càng làm cô bực mình hơn, cười nói hớn hở, mình ta này nọ, thật là…

Không chịu nổi nữa, cô liền khoác tay Hana:

_ Vào học thôi.

_ Ơ ơ…

Jin Kook không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

_ Thế nào, ghen à?

_ Ghen gì?

_ Rõ là ghen còn làm bộ.

_ Ghen tuông gì chứ, có gì mà phải ghen tuông.

_ À, ra vậy.

_ Nhưng mà… đừng có nắm tay kiểu đó.

_ Ghen rồi, đúng là ghen rồi.

_ Đã nói là không có.

_ Có hay không thì chị hiểu thôi chứ.

_ Lee Hana.

_ Ha ha ha… Em cũng có thể quyến rũ anh bạn đó được chứ?

_ Lại còn…

Hana cười lớn hơn:

_ Chị yên tâm đi, đó không phải mẫu người em thích, một ngày nào đó em sẽ tìm được người tốt hơn thế gấp mấy lần, lúc đó đừng có hối hận.

_ Tại sao lại hối hận chứ?

Soo Yoen thầm mỉm cười với suy nghĩ đó của Hana, nhưng rồi cô lại chăm chú đến chiếc bàn nơi Jin Kook ngồi, như thế thì cô có việc gì phải hối hận, vì cô đã thích Jin Kook, thực thích, thực sự rất thích.

“Không muốn mua đồ ăn ngon mà lại muốn ăn ngon, phương châm sống gì lạ vậy?” _ Soo Yoen hậm hực, cầm theo bịch bánh sandwich lên phòng cho Hana, dù cô không thích, nhưng cuộc đời thực bất công, khi bản thân cô lại là chị, và lại có thói quen hay nhường cho cô em họ lắm chiêu này, không muốn nhưng đã là thói quen thì thực lòng khó bỏ, thôi kệ, coi như làm việc thiện. Mà Jin Kook lại đi đâu mãi không thấy nhỉ?

Bất ngờ…

“Rơi
.
.
Không rơi
.
.
Rơi
.
.
Không rơi
.
.
Rơi”

Âm thanh đó thực rất quen, hình như đã nghe đâu rồi.

“Rơi
.
.
Không rơi
.
.
Rơi”

“Ồ”

Soo Yoen đứng sững người nhìn người phía trước, đang đứng dưới hành lang nơi nhìn ra vườn trường, ngẩng đầu lên cao hướng về cây cổ thụ, miệng lẩm nhẩm nói đoán

“Cậu bé đó.”

Lặng lẽ bước lại gần, cố ý không gây tiếng động.

“Rơi
.
.
Không rơi
.
.”

“Thằng bé đang đếm cái gì thế?”

“RƠI RỒI!!! YEAHHH HOAN HÔ”

Thằng bé nhảy cẫng lên, hò hét váng trời, trong khi Soo Yoen giựt bắn người, bịch bách cũng rớt phịch xuống.

Điều bất ngờ tiếp theo là đứa bé đó đã quay lại

Cảnh tượng giống như sân bay ngày đó.

Bắt gặp ánh mắt tròn xoe của Soo Yoen, thằng bé vô cùng ngạc nhiên, và rồi lại cười nhoắng lên:

“Ôi chị, chị Soo Yoen.”

Cậu bé chạy phóng lại:

“Chị, có phải là chị Soo Yoen?”

“Ơ, ơ, ừ ừ”

“Chị còn nhớ em chứ, em là người đã mượn điện thoại của chị ở sân bay.”

Soo Yoen ậm ở: “Lâu rồi mới gặp lại.”

_ Hóa ra chị học ở đây ạ?

_ Ừ.

_ Tháng trước em mới chuyển đến đây, học ở dãy lầu B. Thế còn chị?

_ Ở dãy C, lớp 9.

_ Wow, chị đã học lớp 9 rồi, lớn hơn em những hai lớp.

_ Thế em chuyển về Hàn Quốc luôn à?

_ Em cũng không biết. Có lẽ cho đến khi ba mẹ em xong việc, thì lại đi, lúc nào cũng vậy.

_ Ồ, ra vây, ba mẹ em hay chuyển công tác à?

_ Vâng, em học có những nơi chưa đến nửa tháng đã phải chuyển đi, nên chẳng có mấy bạn bè.

_ Thế sao?

Cậu bé cười tươi. Soo Yoen cũng không biết vì sao mỗi khi gặp mình cậu bé ấy hay cười đến như thế. Nhưng chính cô cũng không hiểu sao mình lại hay ngắm nụ cười của cậu bé ấy đến thế. Bất ngờ tiếng chuông điện thoại reo.

“Sao thế, ừ biết rồi, lên giờ.”

_ Chị phải đi rồi.

_ Thế ạ?

_ Vậy hẹn gặp lại em ngày mai.

_ Vâng. À phải rồi, em chưa giới thiệu tên cho chị.

_ Chị biết rồi, em là… Ơ, à, đúng rồi, em chưa nói tên cho chị.

_ Em chưa có huy hiệu mới, ngày mai mới có, em giới thiệu với chị luôn vậy. Em là Jin Jung Woo.

Cậu bé đưa tay ra bắc lấy tay của Soo Yoen, bàn tay tuy nhỏ hơn tay của Soo Yoen, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy hơi ấm rất mãnh liệt.

Soo Yoen tạm biệt cậu bé bước đi.

Sự thực thì cô vẫn luôn nhớ đến tên của cậu bé, thật khó quên với cái tên ấn tượng như vậy, nhưng cô che giấu sự xấu hổ của mình, vì không muốn đứa bé ấy biết rằng cô vẫn ghi nhớ tên của nó, dù chỉ mới nghe thoáng qua. Vì thế cứ để cho nó tự giới thiệu có lẽ sẽ hay hơn. Không nghĩ nó vẫn nhớ tên của cô như thế, Soo Yoen có chút bất ngờ, rồi bất giác từ đâu nụ cười phảng phất trên gương mặt của cô.

Lúc ngẩng lên Jin Kook đã đứng đó từ lúc nào:

_ Sao em lại cười tươi thế kia, có chuyện gì vui à?

_ Hở, à, không, không có. – Soo Yoen ngượng nghịu che giấu.

_ Thế à, anh thấy em cười nên hỏi thế thôi.

_ Em… có cười sao?

Gật gật.

Sao lại thế?

Soo Yoen cũng không biết chính mình đang cười, được gặp lại cậu bé ấy khiến cô vui đến thế sao?

Soo Yoen tảng bộ ngoài công viên, cô có một toán khó chưa tìm ra phương pháp giải, hẹn Jin Kook ở bên ngoài để cả hai cùng thảo luận. Jin Kook nhắn nửa giờ nữa sẽ đến, còn thời gian để đi dạo công viên, hít thở chút khí trời.

“Bócccc………….”

“Áiiiiiii”

Có cái gì đó bay trúng đầu của Soo Yoen, khiến cô đau nhói.

Quay lại, thì ra là một chiếc máy bay.

Lại tên lớp trưởng bệnh hoạn của lớp bên, luôn tìm cách gây sự, đợt trước bị anh Soo Won rồi mà nó chưa tởn, định làm trò gì sao?

Soo Yoen điềm nhiên nhặt chiếc máy bay lên:

“Tao biết là mày, còn không ra đây?”

Ngó chung quanh cũng chẳng thấy ai, Soo Yoen liền yên vị ném chiếc máy bay đó vào thúng rác.

Quay lại.

Hai

Ba

Bốn

Năm

Có năm đôi giày như thế trước mặt cô.

Soo Yoen ngẩng lên, nhìn thấy một loạn đảng đứng trước mặt.

_ Bọn mày là ai?

_ Bọn tao là băng Jaebong của Seoul đây.

Soo Yoen bật cười:

_ Băng Jaebong gì chứ? Một lũ ruồi nhặng lại muốn ăn hiếp một đứa con gái. Thằng Min Sun đâu, mau kêu nó ra đây ba mặt đấu với tao.

_ Cái con nhỏ xấc láo, thật chẳng coi ai ra gì?

_ Tại sao tao phải coi tụi mày ra gì? Một lũ côn đồ còn muốn coi ra gì?

_ A, con này…

Lập tức bọn người đó xông vào định đánh Soo Yoen, nhưng cô bé nhanh chân thủ thoát, và một hố cát vào mặt bọn chúng, dong thân bỏ chạy, bọn người bị chọc tiết, liền lao theo như điên. Soo Yoen mặc dù gân cổ lên nhưng bản thân thì lại rất sợ hãi, một thân một mình lại chẳng có cận vệ nào bên cạnh, làm sao dám đấu lại tụi nó. Biết thế trước đây đã đồng ý để cho chú So cử cận vệ theo rồi.

Cô bé chạy hộc hơi, nhưng bất ngờ bọn người kia nhanh chân hơn liền bọc đầu Soo Yoe, bị dồn vào đường cùng, cô bé gần như hoảng loạn, bọn người kia lại cười man dại:

_ Xem mày chạy đâu cho thoát.

_ Quỳ xuống xin tụi tao tha mạng đi.

_ Tao thà chết chứ không làm mấy trò hèn đó, sao nào, xông vào hết đi.

_ Cũng gan dạ lắm.

Một tên to con định vung tay lên, thì bất ngờ có tiếng thét:

_ CẢNH SÁT,……… CẢNH SÁT ĐẾN……….

Tiếp theo đó là tiếng còi kéo dài.

Soo Yoen và cả bọn kia đều sửng sốt như nhau.

Bọn kia ra hiệu:

_ Chạy thôi tụi bay, cảnh sát đến rồi, cảnh sát đến rồi.

_ Coi như hôm nay mày gặp may.

Soo Yoen vẫn ngớ người ra nhìn, cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Từ sau lùm cây, một nhân dáng khá quen vụt ra, nhìn ngắm về hướng bọn người đó, Soo Yoen đã nhận ra đó là ai, chính là cậu bé Jung Woo.

Jung Woo vội chạy đến chỗ Soo Yoen:

_ Chị không sao chứ, không bị thương chứ?

Soo Yoen vẫn đứng sững như thế một lúc lâu, rồi mới bình tĩnh hỏi:

_ Tiếng thét đó là của em phải không?

_ Vâng.

_ Cả tiếng còi?

_ Là cái này.

Cậu bé đưa ra cái máy định vị có âm thanh như các âm thanh của xe cứu hỏa, cứa thương, cảnh sát cho Soo Yoen xem.

_ Thật may, chị không bị thương, em đang ngồi ở bờ hồ, thấy chị chạy vụt qua nên đã đuổi theo, và không còn cách nào, nên đã…

_ Thật liều lĩnh, nếu không may bọn nó mà phát hiện ra em.

_ 36 kế, kế chuồn là nhanh nhất. – Cậu bé lại cười, – Nhưng ít ra bọn chúng cũng không kịp làm gì chị.

_ Phải rồi, thực sự không có em, chắc chị đã…

_ Bọn chúng là gì mà sao lại ăn hiếp chị?

_ Bọn người thích gây rối và hay trấn lột trong trường.

_ Thì ra là vậy.

_ Thực sự cảm ơn em.

_ Không sao, em đã nói, em sẽ trả ơn cho chị mà.

_ Có cần mạo hiểm, để trả ơn như thế không?

_ Em là Jin Jung Woo mà, chị đừng lo, em còn có phép ẩn thân nữa.

_ Phép ẩn thân?

_ Xòaaaaaaaaaaaa……………

Cậu bé nắm tay vung trước mặt của Soo Yoen, khiến cô bất ngờ mà nhắm chặt mắt lại. Mở mắt ra liền nhìn thấy nụ cười của Jin Woo.

_ Thấy chưa, thuật ẩn thân, mọi nỗi đau và sợ hãi sẽ qua đi.

Xòaaaaaaaaaaaaa!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Thật sự trên đời có thuật ẩn thân sao?

[Long fic] Hoa thủy tiên | Teddy_W | Chap 1

Chap 1

Trên đời này, loài hoa nào là đẹp nhất, loài hoa nào là thánh thiện nhất, cánh hoa mong manh vươn lên giữa bầu trời trong xanh, nắng ấm len qua kẽ lá, tạo thành thứ ánh sáng lấp lánh đẹp mê hồn. Đóa hoa vẫn thắp sáng cả một vùng trời, mùa xuân chỉ đợi đến thế để được mỉm cười, nụ cười thuần khiết.

Hoa thủy tiên, chính là loài hoa khiến lòng người cảm thấy bình yên nhất, yêu thương như thế cũng dâng trào, nhưng cánh hoa mơn trớn nhẹ nhàng len qua bàn tay, vung vẩy trong gió, mỉm cười chào nắng ấm, chào những trái tim yêu thương rộng mở, chảo những điệp khúc tình yêu dù trọn vẹn hay dang dở, những số phận dù hạnh phúc hay đau thương. Loài hoa đẹp nhất khi được ngắm nhìn bằng đôi mắt chất chứa yêu thương.

“Jin Kook à, chờ em với, anh chờ em với.”

“Nào có giỏi thì đuổi theo anh. Hihihihihiiiiii”

“Jin Kook à”


Rầmmmmmmmmmmmmmmm

AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA

“Jin Kook à, cứu em, Jin Kook”

“Cháy, cháy rồi, cháy, cứu cứu với…………..”

“Đừng buông tay em ra”

“Nắm chặt lấy”


“Cháy rồi, cháy………………”

“Chị ơi, chạy mau, chạy đi”


“Không đừng, KHÔNG, JUNG WOO À, JUNG WOOOOOOO”

15 năm về trước

Jin Kook, là một học sinh xuất sắc tại trường trung học chuyên Seoul. Một chàng trai hoàn hảo, 15 tuổi, con trai của một gia tộc nắm trong tay hệ thống nhà hàng truyền thống.

Người con gái ấy, đã bất ngờ xuất hiện trước anh, không buồn nhìn anh lấy một lần, chính là một cô gái có lập trường khá ngộ nghĩnh, không thích người khác che chắn cho mình, Han Soo Yoen, đã đến trước Jin Kook, và tát cậu một cái mãnh liệt, không dự báo trước, chỉ đơn giản, vì cậu đã để lại bài giải môn Hóa học trong ngăn bàn cho cô.

Lòng tốt của Jin Kook không được đáp trả, nó không làm anh nổi giận, ngược lại lại khiến anh hiếu kỳ.

Han Soo Yoen, thực sự là người như thế nào, đêm nào Jin Kook cũng chong đèn cắn bút suy nghĩ, và cậu quyết định sẽ theo đuổi cô bé ấy.

Mỗi ngày một lá thư có được không nhỉ?

Mỗi ngày một đóa hoa

Mỗi ngày một hộp kẹo socola

.

.

.

.

.

Mỗi ngày, là một câu “Tôi thích cậu” trong ngăn bàn.

Lần đầu là 10 cái tát

Lần thứ hai là 9 cái

Lần thứ ba là 8 cái

.

.

.

.

.

Lần cuối cùng không còn cái nào, chỉ kèm theo một câu ngắn gọi “Tên biến thái”

Jin Kook cười, cảm nhận được sự lúng túng của Soo Yoen, cô bé ấy chẳng còn cớ gì, biện pháp gì để chống lại anh, câu nói ấy trở nên đáng yêu lạ kỳ

“Han Soo Yoen, tôi thích cậu.”

“Vì cái gì?”

“Đơn giản chỉ là vì, tôi thích cậu.”

“….”

“Đồng ý làm bạn với tôi nhé, cô bé lập dị Han Soo Yoen?”

“Pặcccccccccccccccc”

“AAAAAAAAAAA, chân của tôi”

“Đáng đời, nếu muốn làm bạn của tôi, thì cậu phải luyện tập cơ thể một chút.”

Jin Kook nghe đến đó, đột nhiên hiểu ra điều gì, liền vội vả, lết cái chân đau kia đi theo Soo Yoen.

“Vậy là cậu đồng ý, đồng ý?”

Soo Yoen im lặng, chạy đi, nhưng Jin Kook lại đuổi theo, như bóng hình giỡn nhau, tung tăng trên khắp mọi nẻo đường.

“Mẹ, tình yêu là gì?”

“Sao đột nhiên con lại hỏi như thế?”

“Con có chút thắc mắc thôi.”

“Tức là khi con gặp một ai đó mà trái tim con đập thật mạnh, thật nhanh, hồi hộp thì….”

“Là thế, chính là thế phải không mẹ?”

“Soo Yoem?”

“À ý con là, ý con tình yêu là như thế phải không?”

“Này Han Soo Yoen, con có ai rồi đúng không?”

“Không, đâu có”

“Đừng dấu mẹ, con… đã có người thương rồi, đúng chưa?”

Soo Yoen mạnh mẽ liền gật đầu không do dự.

Đúng đó chính là tình yêu, một tình cảm le lói trong tâm hồn, vượt qua cả tình bạn, thăng hoa lên một cung bậc khác, khiến con người không khỏi đắn đo, không khỏi do dự, tình yêu đó, thật trong sáng và thuần khiết.

“Kang Jin Kook, tớ thich cậu, thực sự… rất thích cậu.”

Jin Kook thực sự cảm thấy hạnh phúc, có cảm giác ấm áp và ngọt ngào, mối tình đầu luôn là những khoảng trời đẹp và lãng mạn, tựa như ánh nắng, ấm và nồng nàn, lại có chút gió nhẹ thoảng qua làn tóc, như tung bay hết mọi ý nghĩ, chỉ còn đọng lại là những rung động, dù biết rằng điều đó thực ngây ngô.

_ Thực thích cậu bé đó đến thế sao?

_ Vâng, thực thích.

_ Chị nghĩ em gái chị đã lớn rồi.

_ Đã lớn? 15 tuổi có thể xem là lớn rồi sao?

_ Ừ, có thể. Biết rung động tức là đã lớn.

“Hoá ra là vậy, à, thì ra, có cảm giác rung động cũng tức là con người đã lớn.”

Nhưng tại sao vẫn có cảm giác hoang mang, hoảng loạn, như thể ngày mai kia, cơn mưa đầu mùa sẽ xoá nhoà đi tất cả mọi dấu vết, sẽ không ai còn tìm thấy ai trong đường đời này. Một chút xót xa dâng lên, cùng cảm giác tưng tức nơi lồng ngực, hoá ra tình đầu là như thế chăng? Vừa ấm áp lại vừa đau thương.

Nếu đã thích như thế thì hãy biết trân trọng tình yêu này, người ta thường nói tình đầu rất mong manh, nhưng không hẳn là ai cũng dang dở với tình đầu.

Ngày qua ngày quấn quít lấy nhau như bóng với hình, thật sự là ước nguyện khó giãi bày. Bọn trẻ dường như là cặp trời sinh, lâu dần đã trở thành thói quen của các bậc phụ huynh:

_ Jin Kook à, ngày mai gia đình ta sẽ tổ chức đi dã ngoại ở sân golf, con cùng đi chứ?

_ Soo Yoen à, bác đã làm món bánh này đặc biệt dành cho cháu đấy, nếm thử một chút nhé?


_ Jin Kook à, con mặc thử bộ áo này bác xem, hôm nay đi bách hoá, tình cờ gặp, thấy hợp với con nên bác đã mua.

_ Soo Yoen à, ngày mai gia đình ta sẽ tổ chức tiệc kỷ niệm thượng tuần của ông nội Jin Kook, cháu nhất định phải đến dự đấy.

Một mối quan hệ thân thiết gắn bó, dường như cũng trở thành thói quen khó dứt bỏ. Ở trường bên nhau, học thêm bên nhau, thư viện bên nhau, ăn uống bên nhau, mua sắm bên nhau, và về nhà bên nhau, dù cuối cùng phải tạm chia tay ở cửa ngõ, nhưng cuối cùng cả giấc ngủ cũng giữ lấy giấc mơ về đối phương, thế nên cuối cùng, vẫn không cảm thấy cô đơn, dù trên chiếc giường rộng lớn ấy, đôi trẻ chỉ có một:

“Trời sáng chưa nhỉ? Nếu sáng rồi, tớ sẽ chạy ngay đến để đón cậu.”

“Trời hẳn sắp sáng rồi, nếu thế tớ sẽ đợi cậu trước cửa nhà.”

“Sáng mau, hãy sáng mau lên, ông trời, hãy mau ló dạng đi…”

“Jin Kook tớ nhớ cậu”

“Soo Yoen, tớ cũng rất nhớ cậu, rất nhớ.”

Một ngày nọ:

_ Anh hai, anh sắp về nước ạ?

_ ….

_ Ôi thực chứ, mùa hè này sẽ nghỉ hè ở nhà?

_….

_ Ôi thế thì còn gì bằng….. YhaaaaHHH!!!!!

_ Mẹ ơi, chị Soo Jin, anh Hai nói rằng sẽ về nhà, mùa hè này sẽ nghỉ hè ở nhà. – Soo Yoen quá đỗi vui mừng mà reo hò khắp nhà.

_ Thật chứ?

_ Vâng, anh ấy đã nói như thế….

_ Ôi, bà Showon đâu, mau mau chuẩn bị dọn phòng cho Soo Won, mùa hè này thằng bé sẽ về nhà.

_ Vâng, vâng.

_ Thế thì chúng ta ở nhà chờ anh ấy, không cần phải sang Mỹ nữa chứ?

_ Tất nhiên, chuyện đó còn phải hỏi sao, con bé ngốc này.

_ Thật tuyệt vời, anh Hai sẽ về, sẽ về.

_ Như thế cũng đồng nghĩa với việc cô không phải xa bạn tình 3 tháng chứ gì?

_ Chị Soo Jinnnnnnnnnn!!!!!!!!!!!!!

_ Ờ, ờ chị vô can, xem như chị chưa nói gì, thế nhé!!!!!!!!!!

Soo Yoen khẽ bĩu môi, có tiếng nói phía sau:

_ Chả phải trận chiến nào cũng xuất phát từ tình yêu đó sao?

Khi quay lại thì thực khá bất ngờ, Hana đã ngồi phía sau từ lúc nào. “Con nhỏ này qua từ khi nào vậy?”

_ Sao nhìn em bằng ánh mắt đó?

_ Sao chứ, chị có nhìn em đâu?

_ Rõ là nhìn mà còn…

_ Nhưng em đến đây từ lúc nào thế?

_ Khá lâu rồi, tại mọi người không nhìn ra thôi.

_ Ủa mà có việc gì hay sao?

_ Đương nhiên, ba em cũng nhận tin anh Soo Won sắp về nước, nên bảo em qua đây trước, lát nữa thì sẽ chở Han Soo đến luôn.

_ Ồ thế a.

_ Haizzzzzzz, nhưng mà không lẽ nơi này, chán đến thế sao? Không có chỗ nào để chơi.

_ Nhưng mà chơi gì chứ, cô đến đây là để học chứ sao để chơi? Học kỳ này chả phải sẽ chuyển vào học cùng lớp sao?

_ Có lẽ, mà chị nên cẩn thận.

_ Gì chứ, sao lại cẩn thận?

_ Em là rất nguy hiểm đấy nhé, em mà học cùng với chị, không biết chừng sẽ cho chị knock out.

_ Thật à?

_ Đương nhiên, và thêm nữa, còn cái anh chàng Jin Kook gì đó của chị, em cũng sẽ không bỏ qua đâu.

_ Cái con bé này.

_ Cứ chờ mà xem.

Hana quay lưng đi lên lầu, bỏ lại Soo Yoen thở hồng hộc phía sau. Đây là cái gai hình như lớn nhất trong lòng Soo Yoen, con bé là em họ của cô, và cũng là đối thủ của cô trong mọi phương diện.

“Đừng có nghĩ đến việc chạm vào Jin Kook.”

Khi nghĩ về điều đó, Soo Yoen nghĩ mình sẽ tức tối nhiều lắm, nhưng chính cô cũng ngạc nhiên với bản thân mình. Trái ngược với những gì cô suy nghĩ, thì hình như không có cảm giác tức giận thực sự nào nảy sinh trong lòng cô, có cảm giác đại loại như là, bị đánh mất món đồ chơi, sau một thời gian món đồ chơi đó cũng sẽ chìm vào quên lãng, và hiển nhiên là cho dù có tìm lại, nó cũng chẳng còn giá trị gì. Sao tự dưng trong cô lại có cảm giác đó, nghĩ lại thực sự khó hiểu.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Soo Yoen bắc máy, đầu dây bên kia hấp hởi như vừa mới tìm được báu vật.

_ Hôm nay đi ăn hot-dog nhé?

_ Không được rồi, nhà mình có việc.

_ Việc gì thế?

_ Hôm nay mình phải đi Inchoen.

_ Để làm gì?

_ Đón anh trai của mình.

_ Ồ ra thế.

_ Bữa khác mình sẽ bù lại cho cậu.

_ Ồ không sao đâu, mình rất vui vì nghe tin anh trai cậu về nước.

_ Mình cũng rất vui, đã lâu không gặp mình rất nhớ anh ấy. Mình về trước nhé.

_ Ừ, tạm biệt, hẹn gặp lại cậu ngày mai.

_ Bye bye.

Còn cả tiếng nữa máy bay mới hạ cánh, mẹ nôn nóng quá nên bắt cả nhà phải đi thiệt sớm, thế nên mới ra cớ sự tất cả phải ngồi trong phòng chờ mệt mỏi thế này.

_ Con đi lấy ít nước. – Soo Yoen lên tiếng.

_ Ừ, con nên đi ra ngoài thư giãn chút, lát có gì mẹ sẽ gọi điện cho con.

_ Vâng.

_ Có muốn chị đi cùng không?

_ Em đang có hứng muốn gọi điện cho Jin Kook.

_ Mới một ngày không gặp mà đã….

Soo Yoen mỉm cười, bước ra khỏi phòng chờ.

“Nhớ không… ừ, tớ biết mà…

…. Không phải đâu, cái đó ở ngăn kéo….

…. Ừ có hoa mà, tớ đã đặt rồi…

… Anh tớ còn cả tiếng mới xuống phi trường…

… Jin Kook à, đột nhiên tớ nhớ đến cậu….

…. Ừ, gặp lại ở Seoul…”

Bất chợt…

“Đến…

Không đến….

Đến…

Không đến…

Đến.”

Soo Yoen buông máy xuống, cô bé trở nên hiếu kỳ bởi âm thanh ngộ nghĩnh đó.

“Ai thế nhỉ?”

Từ từ bước lại vòng quanh cái cột lớn của sảnh…

“Đến…

Không đến…

Đến…

Không đến…

Đến…

Không đến….”

Đi qua hết vòng tròn của thân cột, và…

Hiện ra trước mắt Soo Yoen, là một cậu bé, trong ấn tượng của cô là một cậu bé ngộ nghĩnh, với áo phông, và mũ kết kéo xuống hết nửa mặt. Tai gắn phone, và lưng lại đeo chiếc balo khổng lồ. Miệng cứ lẩm bẩm mãi một câu: “Đến/Không đến”, một chân trái co lên, dậm dậm theo nhịp đếm của miệng.

Có vẻ như cậu bé đó đang chờ ai đó.

Cậu bé đó là ai, trông còn nhỏ, mà lại ở một mình trong sân bay này.

Hình như không có cha mẹ ở bên.

Cứ mãi đếm để chờ đợi.

Soo Yoen cứ thế đứng nhìn cậu bé ấy, hàng khối thắc mắc bay nhảy trong đầu cô, nhất thời không thổ lộ hết được.

Nhưng điều bất ngờ hơn sau đó, Soo Yoen cũng không ngờ tới. Đột nhiên cậu bé ngẩng lên, và bắt gặp ánh mắt của Soo Yoen.

Ôi, không…

Soo Yoen liền cúi mặt xuống quay đi hướng khác, cô bé lúng túng không biết làm thế nào. Lại hé mắt lên nhìn, thì ánh mắt đó vẫn chăm chú nhìn cô.

Ôi xấu hổ chết đi được.

Cô định quay lưng bước đi, thì bất chợt một bàn tay kéo lại.

Soo Yoen quay lại.

Chính là cậu bé đó.

Một giây sau, một nụ cười phóng ra từ gương mặt của cậu bé, bất ngờ, khiến Soo Yoen ngây ngất một giây. Cô nhìn sững vào đứa bé, và không biết từ lúc nào mà miệng cũng cứng lại không nói nên lời. Bây giờ mới được nhìn cận gương mặt của đứa trẻ, hình như cô chưa thấy ai như thế này, đôi mắt to, trong veo, nhưng lại đượm buồn, mũi cao, môi đầy ắp hồng hào, đặc biệt là hàng lông my, cong vun vút, là lông my của con trai thật sao? Khó tin quá đi mất.

Sắc mặt trong chừng khá xanh xao, nhưng hai má lại phúng phính, hai má lúm đồng tiền duyên dáng hiện lên theo nụ cười ngây ngất lòng người.

Nhưng nhất thời, Soo Yoen quên mất bàn tay mình bị nắm lại, cô cứ trân trân nhìn cậu bé ấy, bất chợt nhớ ra cậu ta đang nắm tay mình, liền vội vã vung ra, cả hai bất chợt ngượng ngùng, Soo Yoen quay đi, mặt đỏ bừng:

_ Xin, xin lỗi. Em… em không cố ý.

_ Không… không sao…

_ Tại vì, em thực có việc muốn xin chị… có thể… à… có thể….

_ Có thế làm gì, cậu nói đi.

_ Em… em muốn hỏi xin chị, có thể, cho em mượn điện thoại được không? Em không tìm ra nơi đổi xu lẻ.

Cậu bé chỉ vào cái thùng điện thoại, Soo Yoen ngầm hiểu thằng bé không đổi được xu lẻ để gọi điện, có lẽ nó muốn liên lạc với người nhà.

Theo lẽ thường, giúp một người đang gặp khó khăn là điều nên làm. Soo Yoen liền cầm lấy điện thoại, đưa cho cậu bé, nhưng tay không hiểu sao cứ run lên:

_ Đây điện thoại đây, cậu muốn gọi cho gia đình a?

_ Vâng vâng ạ. – Cậu bé rất nhanh cầm lấy điện thoại, lại phóng nụ cười mỹ mãn xen lẫn biết ơn nhìn Soo Yoen.

… Vâng, đã về, cháu về… Không, sân bay Inchoen… Vâng… Ấy đừng, chú đến đón cháu đi…. Ba mẹ cháu lại bận… Vâng… cháu chờ chú… Bye bye.

Nói đoạn, cậu bé nhanh chóng tắt điện thoại và mỉm cười, trả lại cho Soo Yoen, không quên kèm theo câu:

“Cảm ơn chị.”
Trong ấn tượng của Soo Yoen khi ấy, cậu bé có một cách nói chuyện điện thoại rất lạ, là một cậu trai khá lớn, nhưng trong cách nói lại có phần gì đó làm nũng với người bên kia đầu dây, không sỗ sàng như bọn trẻ mới lớn, mà lại có âm hưởng của sự chiều chuộng yêu thương, chắc là thằng bé này, rất được ba mẹ yêu mến. Soo Yoen che giấu cảm xúc của mình, hỏi một cách thản nhiên:

_ Người nhà của cậu à?

_ Dạ?

_ Người cậu vừa gọi điện?

_ À, vâng, đúng vậy là chú của em.

_ Thế cậu không ở Hàn Quốc hay sao?

_ Em vừa từ New Jersey trở về ạ.

_ Ồ, ra thế.

_ Thế chị cũng không ở Hàn Quốc sao?

_ Không, tôi ở Hàn Quốc, chỉ là tôi ra đón anh trai của mình.

_ À, ra vậy, anh trai chị cũng ở nước ngoài?

_ Ừ, anh ấy ở với nhà nội tôi.

_ Em hiểu rồi. Còn bao nhiêu lâu nữa anh trai chị mới đáp cánh.

_ Gần một tiếng nữa.

_ Thế ạ?

_ Ừ.

_ Chị Soo Yoen.

Soo Yoen giựt mình khi nghe thằng bé gọi tên mình. Cậu bé ấy hoảng hốt theo:

_ Làm, làm thế nào cậu…?

_ Áo choàng của chị…

Cậu bé chỉ vào cái huy hiệu có để tên Lee Soo Yoen trên chiếc áo khoác.

_ À…

_ Em rất cảm ơn chị ngày hôm nay đã giúp em, sau này gặp lại nhất định sẽ trả.

Soo Yoen chợt phì cười, chuyện cỏn con này có gì mà phải trả ơn, liền xua tay:

_ Không sao, có gì đâu mà phải trả ơn chớ giúp người là chuyện đương nhiên mà.

_ Dù sao em sẽ trả ơn này.

Nói đoạn chợt có tiếng người đàn ông phía sau:

_ Jung Woo à. Jin Jung Woo

Cậu bé quay phắt lại, rồi lại cười tươi hơn bao giờ hết:

_ Chị Soo Yoen, chú em đã đến đón rồi, hẹn gặp lại chị sau nhé. Cảm ơn chị về ngày hôm nay.

Nói xong cậu bé liền quay lưng chạy đi mất, làm Soo Yoen chưa kịp hỏi điều gì, nhìn lại chỉ còn lại một cái bóng mờ dần. Cái cô còn nhớ lại, đó là tên của cậu bé ấy:

“Jung Woo, Jin…. Jung …. Woo….”

 

[Long fic] Hoa thủy tiên | Teddy_W | Casting

 

Ảnh

Author ( tác giả ): Teddy_W

Rating : K

Pairing ( nhân vật chính ):

   + Yoon Eun Hye as Han Soo Yoen
   + Park Yoochun as Han Jung Woo
   + Kang Dong Won as Kang Jin Kook.
   + Lee Da Hae as Lee Hana.

Disclaimer  : Số phận của các nhân vật là do mình quyết định.

Category (thể loại ): Sad, tình cảm.

Summary:

“Một buổi sớm sương mai đọng trên cánh hoa, nụ cười nhẹ nhàng hoà cùng làn gió, khúc vĩ cầm vang xa như lời tự tình, gió thoảng qua tai, ánh nắng bắt đầu nở rộ, nơi cuối cùng ta vẫn tin rằng một ngày không xa, chúng ta sẽ lại gặp nhau….

Đừng nghĩ rằng sương thu không giá lạnh, đừng nghĩ rằng phân ly sẽ chia được nước mắt, nếu một mai duyên tình chúng không trọn vẹn, há gì phí hoài tuổi thanh xuân.

Trọng tình hay trọng chữ nhân, nghĩ làm sao vẹn toàn, lưu lại chỉ là bước chân vươn lệ sầu, cũng chỉ là những lưu bước cô đơn trên đường đời.

Anh, và em, cuối cùng hạnh phúc thuộc về nơi đâu?

Hoa thủy tiên cuối cùng đã điểm, mùa xuân lại rộn ràng, nhưng cuộc đời lại trở nên ngắn ngủi, xuân đến rồi, chẳng phải cuộc đời sẽ chạm gót phân ly?

Nên chọn bước chân ra đi hay chọn bước chân tìm đến.

Trái

Phải

Trái

Phải

Trái

Vĩnh viễn chúng ta sẽ không bao giờ, toàn vẹn bước cùng hai chân trên một con đường, vĩnh viễn sẽ là lựa chọn

MỘT LÀ CÓ TẤT CẢ

HAI LÀ MẤT ĐI TẤT CẢ.

Em muốn được ở bên anh, dù với danh nghĩa là gì đi nữa, thì đóa thủy tiên vẫn khao khát được nở bên cuộc đời của anh….”

Note: Mình có một vài điều muốn nói

Mình viết fic này hoàn toàn là với mục đích thỏa mãn niềm yêu thich viết lách mà thôi. Mình biết giọng văn của mình không được trau chuốt, thế nên nếu như các bạn cảm thấy không thoải mái thì cũng xin hãy thông cảm cho mình, mới đầu viết  truyện thì không thể nào đạt yêu cầu, được không nào?

Mình sẽ cố gắng hoàn thiện fic của mình dần dần, sẽ cố gắng hết mức có thể, mong mọi người ủng hộ.

Một điều nữa, đó là các nhân vật chỉ là truyện, do vậy, nếu các bạn cảm thấy idols của mình sắp xếp vị trí không được thỏa đáng thì có thể comeback, xin đừng gây war ở đây, mình rất ngại war, chính vì thế mình mong các bạn có thể thì hạn chế gây chiến sự ở nơi này nhé.

Điều cuối cùng, mình mong các bạn sẽ giúp đỡ mình để mình nhận thấy những khuyết điểm cho lần sau được hoàn thiện hơn, rất hoan nghênh những bạn còm xây dựng.
Thân!

Casting:

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Yoon Eun Hye as Han Soo Yoen: Là người con gái thứ ba của gia tộc kinh doanh khách sạn nổi tiếng, một cô gái không thích cười, và luôn lạnh lùng trong mọi phi vụ làm ăn. Có những hồi ức đau buồn về mối tình đầu, thế nhưng cuối cùng cô lại dễ dàng bỏ lại sau lưng quá khứ để bước tiếp trên con đường mà cô nghĩ rằng mình phải đi. Soo Yoen lạnh lùng quyết đoán, là mẫu người phụ nữ yêu chuộng sự cạnh tranh và bất chấp thủ đoạn, thế nhưng người duy nhất khiến cô có thể cười và rơi nước mắt, khiến cô phải sống chân thật với con người của mình, lại chỉ có duy nhất một mình Han Jung Woo – đứa em trai của cô, “Jung Woo à, Han Jung Woo!”, cuộc đời của cô sẽ mãi sống với ước mơ có thể xoá đi những cơn ác mộng đáng sợ luôn ám ảnh người con trai ấy, và có thể bảo vệ được anh ta: “Han Jung Woo, chị sẽ không bao giờ để em cô đơn.”


Park Yoochun as Han Jung Woo – khóc không giải quyết được gì, hãy dùng nụ cười cảm hoá tất cả, đó là phương châm sống của chàng trai này, Jung Woo là em trai của Soo Yoen, mặc dù gọi cô và anh chị của cô là anh chị, nhưng cậu bé ấy không phải là em ruột của Soo Yoen. Sự gặp gỡ tình cờ với Soo Yoen ở sân bay vào cái năm cậu tròn 12 tuổi đã làm thay đổi cuộc đời của Jung Woo. Sau biến cố đau thương của gia tộc, Jung Woo đã trở thành con trai của chủ tịch Han. Che giấu đi những tổn thương trong quá khứ, sống bằng nụ cười thánh thiện, câu cửa miệng luôn là: “Qua đi rồi, nước mắt sẽ không còn rơi.”. Nhưng mọi thứ không như cậu mong muốn, khi hằng đêm cơn ác mộng đó vẫn đeo bám cậu, và dường như trái tim của cậu đã không còn lối thoát khi đối diện với người chị gái của mình – Lee Soo Yoen.


Kang Dong Won as Kang Jin Kook – Mối tình đầu của Soo Yoen, là chàng trai mà cô yêu hơn cả bản thân mình, yêu cuồng dại ở cái tuổi 15. Nhưng rồi anh bạn ấy đã không giữ được lời hứa của mình, khi đã bỏ lại Soo Yoen trong vụ hoả hoạn khi Soo Yoen đã tìm cách cứu Jin Kook lúc anh bị bọn xã hội đen bắt cóc. Mọi thứ xuất phát từ việc anh quá sợ hãi với lửa và chết chóc. Nhưng điều đó đã khiến anh mất đi người con gái anh yêu, khi mỗi ngày chứng kiến cô đã dần rời xa mình. Một lần nọ anh đã phát hiện ra, thứ tình cảm mà Soo Yoen trao cho Han Jung Woo không phải là tình cảm chị em đơn thuần, mà là cả trái tim của một người con gái trao cho người con trai mà cô ấy yêu thương, điều đó khiến anh đau khổ tột cùng. Ray rứt vì lỗi lầm của quá khứ nhưng anh không thể từ bỏ Soo Yoen: “Han Jung Woo, một là cậu hai là tôi, sẽ có một người phải kết thúc.”


Lee Da Hae as Lee Hana – Em họ của Soo Yoen, là một cô gái bước ra từ truyện cổ tích, với gương mặt xinh đẹp và nhân cách lương thiện. Nhưng hình như tất cả chỉ là bề mặt. Hana luôn ám ảnh bởi sự nổi tiếng của Soo Yoen, khi hay tin cô đã bị bắt cóc cùng với Jin Kook, một niềm vui thoáng qua trong lòng, nhưng rồi Hana vẫn cắn rứt đó là tội lỗi. Người duy nhất có thể giúp cô cởi bỏ thiên tính ác quỷ trong con người cô, chính là đứa em họ không chung huyết thống – Han Jung Woo. Mỗi ngày chỉ cần nghe giọng nói của cậu ấy gọi tên cô “Chị Hana!”, thì dường như mọi tham vọng trong cô đều biến mất. Han Jung Woo, cậu là chiếc chìa khoá duy nhất giúp tôi mở rộng tấm lòng của mình, xin cậu đừng rời xa tôi, đừng để ánh mắt của tôi không thể nhìn thấy cậu.

Yoo Seung Ho – Lee Han Soo – Em trai ruột của Hana.


Park Bo Young – Kim Ji Yoen – Người yêu của Han Soo


Park Shi Hoo – Han Soo Won – Anh cả của Soo Yoen


Ha Ji Won – Han Soo Jin – Chị gái cúa Soo Yoen